Trong cuộc sống, ta bắt gặp rất nhiều những mảnh đời bất hạnh, đau khổ. Nhưng có lẽ, nỗi đau lớn nhất chính là khi con cái vô tâm với cha mẹ của mình. Truyện ngắn Của để dành là minh chứng tiêu biểu cho vấn đề này.
Bà Vy có ba con, hai trai, một gái. Cả ba đều thành đạt, giàu có. Thế nhưng, họ lại vô tâm với người mẹ nghèo. Chồng mất sớm, một mình bà Vy tần tảo nuôi con. Đến khi các con trưởng thành, mỗi người một ngả, bà lại quanh quẩn chăm sóc, vun vén tổ ấm riêng cho con.
Khi sức khỏe yếu, bà Vy bị ngã, nằm liệt giường. Lúc này, các con mới nhận ra rằng, mình thật nhẫn tâm. Tuy nhiên, tất cả đã quá muộn. Người mẹ hiền lành, tốt bụng ấy đã mãi mãi ra đi.
Sự vô tâm của con cái đã khiến bà Vy phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn, tủi nhục. Bà không được hưởng hạnh phúc bên con cháu, không được sum họp gia đình. Đây là một bi kịch đáng buồn của xã hội hiện đại.
Qua truyện ngắn Của để dành, tác giả muốn gửi gắm tới người đọc thông điệp: Hãy trân trọng tình mẫu tử thiêng liêng, cao quý. Đừng để đến khi mất đi rồi mới hối hận, tiếc nuối.
Trong cuộc sống, có rất nhiều người con vô tâm với cha mẹ của mình. Họ chỉ biết hưởng thụ, vui chơi, không quan tâm đến cha mẹ. Thậm chí, họ còn mắng chửi, đánh đập cha mẹ khi cha mẹ già yếu, bệnh tật. Những hành vi này thật đáng lên án.
Mỗi người con cần ý thức được trách nhiệm của mình đối với cha mẹ. Hãy yêu thương, chăm sóc, phụng dưỡng cha mẹ khi họ già yếu. Đó là bổn phận, là đạo hiếu của con cái.
Hãy trân trọng từng giây phút bên cha mẹ. Bởi họ là những người đã sinh thành, dưỡng dục ta nên người.