Xuân Diệu - "ông hoàng thơ tình" đã mang đến cho kho tàng thơ ca Việt Nam những vần thơ say đắm, ngọt ngào và mãnh liệt về tình yêu đôi lứa. Những rung động sâu kín trong tâm hồn mỗi con người đều được Xuân Diệu thể hiện hết sức tinh tế trong những bài thơ của ông. Cảm hứng chủ đạo trong thơ Xuân Diệu luôn là mùa xuân, là tuổi trẻ và tình yêu. Với ông, cuộc sống nơi trần thế chính là thiên đường hạnh phúc, là nơi đáng sống nhất, ông muốn ôm nó vào lòng để mến yêu, săn đón. Tình yêu đó cuồng nhiệt, cháy bỏng, vô vập mà cụ thể được thể hiện trong bài thơ "Vội Vàng". Đặc biệt, khổ thơ đầu tiên của bài thơ đã bộc lộ rõ nét điều đó:
"Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất;
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi."
Khổ thơ mở đầu bằng hai câu thơ ngắn gọn, lặp đi lặp lại cấu trúc "tôi muốn tắt nắng", "tôi muốn buộc gió". Đây là những ước muốn táo bạo, ngông cuồng, phi thực tế bởi vì nó muốn thay đổi quy luật của tự nhiên. Nhưng ẩn sau những ước muốn ấy ta lại cảm nhận được một điều thật dễ thương: đó là sự trân trọng vẻ đẹp của thiên nhiên, sự trân trọng vẻ đẹp của cuộc sống. Nhà thơ như muốn nuốt lấy tất cả những gì gọi là đẹp đẽ nhất của thiên nhiên, đất trời để lưu giữ mãi khoảnh khắc tươi đẹp của vũ trụ. Thiên nhiên trong mắt nhà thơ hiện lên thật đẹp với "nắng", với "gió". Nắng không nhạt nhòa hay chói chang của mùa hạ mà dịu nhẹ rất thích hợp cho muôn hoa khoe sắc thắm. Gió không lạnh lẽo như gió mùa đông mà mát mẻ vừa đủ để ta cảm nhận được mùa xuân đang về. Trong bức tranh thiên nhiên tươi đẹp ấy còn xuất hiện hình ảnh của "ong bướm", "hoa", "đồng nội xanh rì", "cành tơ phơ phất", "yến anh"... Tất cả chúng hòa quyện với nhau tạo nên một bức tranh tuyệt mĩ mà bất cứ ai cũng mơ ước có được. Bức tranh ấy không chỉ có sự hài hòa về sắc màu mà còn có cả sự rộn ràng, nhộn nhịp của tiếng chim muông. Chúng đang cất lên bản giao hưởng mùa xuân với những âm thanh trong trẻo, du dương làm lòng người thêm hân hoan, vui tươi.
Đoạn thơ tuy ngắn gọn nhưng chứa đựng biết bao nhiêu cung bậc cảm xúc. Đó là sự ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của thiên nhiên, đất trời khi bước vào xuân. Đó là niềm say sưa, ngây ngất trước khung cảnh lãng mạn, tươi đẹp ấy. Và đó còn là thái độ trân trọng, nâng niu, muốn níu giữ thời gian, mây gió để tận hưởng trọn vẹn khoảnh khắc tuyệt vời của vũ trụ. Đọc những câu thơ trên, ta càng thêm hiểu hơn về cái tôi trữ tình của Xuân Diệu. Ông luôn yêu đời, ham sống, luôn rạo rực một niềm yêu, niềm khát khao mãnh liệt.
Với ngôn ngữ giàu sức gợi, hình ảnh độc đáo, sáng tạo cùng cách ngắt nhịp linh hoạt, nhà thơ Xuân Diệu đã vẽ nên một bức tranh thiên nhiên mùa xuân thật tươi đẹp, tràn đầy nhựa sống. Qua đó, ta thấy được một tâm hồn nhạy cảm, yêu thiên nhiên, yêu cuộc sống đến mãnh liệt của thi sĩ. Từ đó, ta càng thêm yêu quý, trân trọng những đóng góp của ông dành cho nền văn học nước nhà.