6 giờ trước

6 giờ trước
3 giờ trước
Tình mẫu tử là một trong những tình cảm thiêng liêng và sâu sắc nhất trong đời sống con người. Trong kho tàng văn học Việt Nam, đã có biết bao vần thơ viết về người mẹ – hình ảnh biểu tượng cho sự hy sinh, yêu thương và bao dung vô điều kiện. Bài thơ “Chiều rơi bóng mẹ” của Phú Sĩ là một tiếng lòng tha thiết, một nỗi niềm thổn thức của người con dành cho mẹ, đặc biệt khi mẹ đã khuất bóng. Bằng những hình ảnh gần gũi, giàu cảm xúc, nhà thơ đã khắc họa hình tượng người mẹ Việt Nam mộc mạc mà cao cả.
Ngay từ khổ thơ đầu tiên, hình ảnh người mẹ hiện lên với bao vất vả, nhọc nhằn trong suốt cuộc đời “Thương bóng mẹ ngày tàn năm tháng / Thân mỏi mòn mưa nắng vì con”. Tác giả đã sử dụng hình ảnh “bóng mẹ” trong buổi chiều rơi như một ẩn dụ cho sự lặng lẽ, tảo tần của mẹ trong suốt tháng năm đời con. Mẹ là người đã hi sinh tất cả vì con, gánh chịu bao “gian khổ héo hon”, nhưng tình mẹ thì luôn đong đầy, theo con trên mọi nẻo đường đời, như “tình quê đất mẹ theo con đường đời”. Mẹ không chỉ là người sinh thành, dưỡng dục mà còn là cội nguồn tâm hồn, là quê hương trong mỗi bước chân con đi.
Sang khổ thơ thứ hai, mẹ được ví như “sao sáng giữa trời”, như “hương dịu ngọt đôi dòng sữa mẹ” – những hình ảnh biểu tượng cho sự sống, ánh sáng, sự dẫn đường. Tình mẹ không chỉ nuôi con lớn về thể xác mà còn sưởi ấm tâm hồn, soi sáng đạo lý, định hướng con người trong mọi bước đi giữa cuộc đời đầy đêm tối. Ngôn ngữ thơ giản dị, ngọt ngào như chính lời ru năm xưa mẹ đã ru con lớn lên qua từng giấc ngủ.
Khổ thơ thứ ba là một điểm nhấn cảm xúc đặc biệt. Mẹ hiện lên trong hình ảnh rét buốt nhưng vẫn “ấm con”, mang nặng sự hy sinh thầm lặng. Dù trải qua bao “đắng cay”, mẹ vẫn dành tất cả yêu thương cho con. Ở đây, tác giả không chỉ nói đến sự gian khổ mà còn thể hiện niềm day dứt của người con khi chưa thể đáp đền trọn vẹn ân tình ấy: “Nghĩa ân biết mấy cho tròn”.
Từ khổ thơ thứ tư trở đi, bài thơ mang màu sắc hoài niệm và tiếc nuối sâu sắc. Người con trở về, nhưng mẹ đã “khuất xa xôi”, chỉ còn lại “chạnh lòng tiếc nuối qua rồi con đâu”. Mất mẹ là mất đi điểm tựa lớn nhất trong đời, là nỗi đau không gì bù đắp. Những hình ảnh như “ngấn lệ sầu”, “tiếng ru”, “khói bay cao”, “gió mưa” gợi không gian linh thiêng nhưng cũng đầy xót xa. Cảm xúc của người con không chỉ là nỗi buồn ly biệt mà còn là lời tự trách, tiếc nuối khi chưa kịp đền đáp công ơn mẹ.
Với giọng thơ trầm lắng, êm dịu như một lời thì thầm trong buổi chiều tà, cùng những hình ảnh giàu sức gợi và ẩn dụ sâu sắc, Phú Sĩ đã viết nên một bản tình ca mẫu tử đầy xúc động. “Chiều rơi bóng mẹ” không chỉ là lời tri ân với người mẹ đã khuất, mà còn là lời nhắc nhở mỗi người con phải biết yêu thương, trân trọng mẹ khi còn có thể. Bởi tình mẹ – như sao sáng, như dòng sữa ngọt – là tình cảm vĩnh cửu, không bao giờ phai nhạt trong tâm khảm mỗi con người.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
13/11/2025
13/11/2025
Top thành viên trả lời