logo fqa gpt

banner fqa app
Tải APP FQA Hỏi & đáp bài tập
Tải ngay
ThúyDuyy

17/10/2023

Phân tích, đánh giá cấu tứ và mạch cảm xúc của nhà thơ trong bài Đây thôn vĩ dạ
Trả lời câu hỏi của ThúyDuyy
right
Viết câu trả lời

Làm sao để có câu trả lời hay nhất?

  • Luôn có GIẢI THÍCH các bước giải
  • Không copy câu trả lời của Timi
  • Không sao chép trên mạng
  • Không spam câu trả lời để nhận điểm
  • Spam sẽ bị khóa tài khoản
CÂU TRẢ LỜI
Timi

17/10/2023

Trợ lý học tập AI - Câu trả lời này chỉ mang tính tham khảo
Trong bài thơ "Đây thôn vĩ dạ Sao anh không về chơi thôn Vĩ?", nhà thơ thể hiện cảm xúc của mình thông qua cấu tứ và mạch cảm xúc. Cấu tứ của bài thơ được xây dựng theo hình thức tứ nguyệt cổ điển, với mỗi câu có 7 chữ cái, tạo nên sự cân đối và nhịp nhàng. Điều này thể hiện sự tinh tế và khéo léo trong việc sắp xếp ý tưởng và cảm xúc của nhà thơ. Mạch cảm xúc của nhà thơ trong bài thơ là sự nhớ nhung và mong chờ. Nhà thơ nhìn thấy cảnh đẹp của quê hương, nhưng lại nhớ về người yêu xa xứ và trăn trở về việc liệu người yêu có chở trăng về kịp tối nay hay không. Những câu thơ cuối cùng càng thể hiện sự nhớ nhung và tương tư của nhà thơ. Tuy nhiên, để phân tích và đánh giá chi tiết hơn về cấu tứ và mạch cảm xúc trong bài thơ, cần phải đọc và nghiên cứu bài thơ kỹ hơn.
gấu béo

17/10/2023

Câu trả lời uy tín
"Đây thôn Vỹ Dạ" là bài thơ được ghi sau một bức ảnh được gửi từ người con gái xứ Huế. Khi ấy Hàn Mạc Tử đang ở Quy Nhơn dưỡng bệnh. Nỗi nhớ mong, hoài niệm về con người và thiên nhiên xứ Huế, Hàn Mạc Tử đã viết bài thơ tuyệt đẹp này. Thiên nhiên trong bài thơ "Đây thôn Vỹ Dạ" dường như cũng mang nhiều gam màu, nhiều cung bậc lẫn lộn trong chính cấu tứ và cảm xúc của nhà thơ. Mở đầu bài thơ là lời trách móc nhẹ nhàng, tình tứ người "khách xa" sao lâu nay không về Huế chơi: Sao anh không về chơi thôn Vỹ Tứ thơ thật đẹp, thật tinh tế và ẩn chứa nội dung sâu xa. Nỗi nhớ về Huế được tác giả gửi gắm qua lời trách yêu nhẹ nhàng này. Hàn Mạc Tử đã dẫn dụ người đọc khám phá một bức tranh xứ Huế nhiều nét đẹp riêng. Sau lời trách móc ấy, một bức tranh thiên nhiên tươi sáng, tràn đầy sức sống hiện ra: Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên Vườn ai mướt quá xanh như ngọ Lá trúc che ngang mặt chữ điền Bức tranh thiên nhiên xứ Huế vào buổi sáng ban mai tinh khôi, trong lành. Ánh nắng đầu ngày luôn tinh khô, tràn đầy sức sống nhất. Dường như ánh nắng đang lên cao trên những hàng cau dài thẳng tắp. Từ "nắng" được lặp lại hai lần như nhấn mạnh bầu không khí trong lành nhất ở xứ Huế mộng và thơ. Một khu vườn hiện lên thật xinh xắn và tươi đẹp. "Vườn ai" phiếm chỉ một địa danh cụ thể nào đó nhưng tác giả ẩn ý không nói ra. Màu xanh "như ngọc" của khu vườn khiến cho bức tranh bừng lên sức sống. Không phải xanh non, xanh rì mà là "xanh mướt". Từ "mướt" làm mềm cả câu thơ và khiến cho khung cảnh trở nên hiền dịu và nên thơ hơn Đến câu thơ cuối dường như hình ảnh con người mới xuất hiện. Mặt chữ điền là khuôn mặt phú hậu, hiền lành của người con trai. Cây trúc biểu tượng cho chí trí nam chi. Có lẽ có "khách đường xa" nào đã ghé thăm xứ Huế, nhưng chỉ là ghé thăm một cách thầm lặng như vậy. Qua ngôn ngữ điêu luyện, giọng văn nhẹ nhàng, Hàn Mạc Tử đã vẽ lên một bức tranh thiên nhiên xứ Huế nên thơ nhất. Tuy nhiên sang đến khổ thơ thứ hai thì dường như bức tranh thiên nhiên ở đây đã bắt đầu chuyển màu: Gió theo lối gió mây đường mây Dòng nước buồn thiu hoa bắp lay Có một sự chia ly, tan vỡ ở trong hai câu thơ. Mây và gió vốn chung đường nhưng trong thơ Hàn Mạc Tử lại chia lìa đôi ngả. Hình ảnh hoa bắp ven bờ sông hương lay nhẹ rơi rụng xuống mặt nước khiến người đọc liên tưởng đến sự nổi trôi, bấp bênh của một đời người. Thiên nhiên ở đây vẫn đẹp, nhưng đẹp mang nỗi buồn mênh mang và sâu thẳm. Thuyền ai đậu bến sông trăng đó Có chở trăng về kịp tối nay Xứ Huế với một đêm nên thơ, tràn ngập ánh trăng nhưng dường như tác giả đang thấp thỏm, lo âu điều gì đó. Từ "kịp" khiến cho mạch thơ vỡ ra, vội vàng và gấp gáp hơn. Tác giả đang hỏi ai hay hỏi chính bản thân mình Và đến khổ thơ cuối thì dường như thiên nhiên đã chuyển sang gam màu khác, mờ ảo, huyền diệu hơn: Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Áo em trắng quá nhìn không ra Ai biết tình ai có đậm đà Một đêm trăng mờ ảo, sông nước mênh mông khiến tác giả có cảm giác như mọi thứ đang ở trong cõi hư không. Màu trắng bao trùm lấy khổ thơ cuối. Sự mộng mị của cảnh sông nước khiến cho tác giả thấy mình chới với, không có điểm tựa. Câu hỏi cuối cùng của bài thơ là một câu hỏi da diết và day dứt, nó như một điệp âm cứ thổn thức mãi trong lòng tác giả. Bức tranh thiên nhiên của xứ Huế có sự chuyển biến qua ba khổ thơ theo hướng hư không, mờ ảo dần. Tuy nhiên người đọc vẫn nhận ra được sức sống tràn trề, nét đẹp tinh khôi của một bức tranh thiên nhiên ở Huế. "Đây thôn Vỹ Dạ" là một bức tranh về xứ Huế vừa tươi đẹp, vừa mộng mơ, vừa huyền ảo khiến người đọc có cảm giác như đang lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.
Yoona36

25/08/2025

Hàn Mặc Tử từng được nhận xét rằng “Trước không có ai, sau không có ai, Hàn Mặc Tử như một ngôi sao chổi xoẹt qua bầu trời Việt Nam với cái đuôi chói loà rực rỡ của mình”, một trong những tác phẩm nổi bật nhất của ông phải kể đến bài thơ Đây thôn vĩ dạ và điều đặc biệt là khi phân tích bài thơ theo cấu tứ, ta sẽ nhận ra những điều mới lạ và tài ba của Hàn Mặc Tử.

“Sao anh không về chơi thôn Vĩ?

Ai biết tình ai có đậm đà.”

Xứ Huế mộng mơ luôn là nơi tràn đầy cảm xúc, khơi gợi rất nhiều tâm tư, tình cảm trong lòng mỗi nhà cầm bút, Hàn Mặc Tử cũng không ngoại lệ, chính vì vậy ông đặt bút viết nên bài thơ. Bài thơ không chỉ là bức tranh tả cảnh xứ Huế đơn thuần mà còn như một bức thư tình nồng cháy, da diết mà ông muốn gửi đến người con gái mình yêu thương.

Khi ta đọc và nghiền ngẫm bài thơ theo cấu tứ, ta sẽ nhận ra những điều mới lạ. Trước hết, ta hiểu rằng cấu tứ là toàn bộ linh hồn của tác phẩm, đây là nơi gửi gắm nghệ thuật, cảm xúc của tác giả, nó cung cấp cho độc giả một vị trí, một thế đứng để có thể quan sát và cảm nhận bài thơ một cách kĩ càng hơn, chính cấu tứ sẽ giúp bạn đọc tiếp cận và đến gần hơn với tác phẩm. Bởi vì thế, vai trò của cấu tứ trong văn chương là vô cùng quan trọng

Câu thơ đầu tiên hiện lên như một lời hỏi thăm và nhắc nhở nhưng cũng mang cảm xúc giận dỗi, trách móc:

“Sao anh không về chơi thôn Vĩ?”

Một câu hỏi không có người trả lời, như đang hỏi chính bản thân tác giả rằng đã qua một khoảng thời gian lâu như vậy rồi sao anh mãi vẫn không về. Anh nhớ lắm, thương lắm xứ Huế và người dân nơi đây nhưng vẫn có điều gì đấy làm Hàn Mặc Tử không thực hiện điều ấy.

“Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên

Vườn ai mướt quá xanh như ngọc

Lá trúc che ngang mặt chữ điền”

Khung cảnh trong kí ức của tác giả hiện lên vô cùng rõ ràng, với những kỉ niệm đẹp đẽ. Ánh nắng tươi mát buổi sớm mai chiếu lên cây cau trong vườn, ánh nắng mang đến sức sống mới làm cho khu vườn “xanh như ngọc”, một hình ảnh thơ vô cùng đặc sắc khiến người đọc ấn tượng mãi không thôi. Tính từ “mướt” miêu tả vẻ đẹp căng tràn sức sống, xanh mát, mơn mởn. Sau sự xuất hiện của thiên nhiên, là sự hiện diện của con người, gương mặt “chữ điền” thấp thoáng sau lá trúc, một vẻ đẹp kín đáo, e lẹ, điềm đạm và đẹp đẽ. Người đọc dường như đang hoà quyện vào khung cảnh ấy, ngắm nhìn bức tranh đầy sức sống.

“Gió theo lối gió, mây đường mây

Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay

Thuyền ai đậu bến sông trăng đó

Có chở trăng về kịp tối nay?”

Tất cả dường như đã chọn cho mình một lối đi riêng, tách biệt, tạo nên một vẻ đẹp vô cùng buồn rầu khi giờ đây dòng nước cũng biết “buồn thiu”, bên dòng sông thì những nhánh hoa bắp đang nhẹ nhàng lay động. Từ xa xưa đến nay, con thuyền và dòng nước thường là những hình ảnh quen thuộc trong thơ ca, nhưng hình ảnh liên tưởng lại vô cùng mới lạ khi con thuyền nhưng lại “chở trăng” gợi lên một khung cảnh vừa thực vừa ảo, vừa pha trộn chút trữ tình. Một cảm giác âu lo, phấp phỏng không biết rằng trong tối nay con thuyền có “kịp” chở trăng đến hay không. Có thể thấy Hàn Mặc Tử, đang cố gắng tranh thủ từng phút, từng giây của cuộc đời mình để hưởng trọn cái đẹp, ta nhớ đến nhà thơ Xuân Diệu cũng luôn muốn sống “vội vàng”, muốn “tắt nắng, buộc gió” để cảm nhận những điều tinh tuý nhất của cuộc đời.

“Mơ khách đường xa, khách đường xa

Áo em trắng quá nhìn không ra

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh

Ai biết tình ai có đậm đà?”

Khổ thơ cuối cùng chính là những cảm xúc chờ đợi, mong mỏi không nguôi, tình yêu ban đầu được hướng tới thiên nhiên thì giờ đây đã chuyển sang tình yêu cho con người. Tất cả mọi thứ bây giờ chỉ còn là sự nhạt nhoà, mờ ảo, đó là những cảm xúc mà Hàn Mặc Tử đã thổi vào trong bài thơ. Một thứ tình cảm khó nói, nghẹn ngào không thể cất lời vô cùng đặc biệt.

Đây thôn vĩ Dạ là một bài thơ vô cùng đặc biệt miêu tả về thiên nhiên và những tình cảm của con người, bằng nghệ thuật liên tưởng độc đáo, đặc biệt, và cảm nhận bài thơ theo cấu tứ thì người đọc đã ấn tượng mãi không nguôi với Hàn Mặc Tử. Bài thơ xứng đáng là một bài thơ hay xuất sắc và sẽ luôn neo đậu trong lòng bạn đọc mặc kệ thời gian có qua đi.

호앙

17/10/2023

"Bài Đây thôn vĩ dạ" là một tác phẩm của nhà thơ Hàn Mặc Tử. Trong bài thơ này, ta có thể phân tích và đánh giá cấu tứ và mạch cảm xúc như sau:

  1. Cấu tứ:
  • Bài thơ được chia thành 4 câu (tứ nguyệt), mỗi câu gồm 4 chữ (tứ tuyệt).
  • Cấu tứ của bài thơ rất đơn giản và gọn nhẹ, nhưng lại mang đậm tính chất tĩnh lặng, trầm mặc.
  1. Mạch cảm xúc:
  • Bài thơ mang một tâm trạng u buồn, lạc lõng và cô đơn.
  • Nhà thơ thể hiện sự nhìn nhận cuộc sống và tồn tại của con người trong một cách bi quan, nhưng cũng đầy tình cảm và sâu lắng.
  • Mạch cảm xúc trong bài thơ chủ yếu xoay quanh sự cô đơn, xa cách và nỗi buồn của nhân vật thơ.

Tổng quan, cấu tứ đơn giản và mạch cảm xúc u buồn, cô đơn trong bài thơ "Đây thôn vĩ dạ" của Hàn Mặc Tử tạo nên một tác phẩm thơ đậm chất tâm trạng và sâu sắc.

chamhoc

17/10/2023

aaaaaaaaaa

Duy Hùng

17/10/2023

"Bài thơ "Đây thôn vĩ dạ" của nhà thơ Hàn Mặc Tử có cấu tứ và mạch cảm xúc đặc trưng của một tâm trạng buồn lạc quan và sâu lắng.

Cấu tứ của bài thơ được xây dựng theo hình thức tự do, không tuân theo quy tắc cố định. Nhà thơ sử dụng các câu thơ ngắn, không đều đặn về số lượng từng câu, tạo nên một sự thoáng đãng và tự do trong cách diễn đạt ý tưởng. Điều này phản ánh tâm trạng của nhà thơ, không bị ràng buộc bởi những quy tắc cứng nhắc, mà tự do bay bổng trong việc diễn đạt cảm xúc.

Mạch cảm xúc trong bài thơ là sự kết hợp giữa tâm trạng buồn và lạc quan. Nhà thơ thể hiện sự buồn bã, cô đơn và tuyệt vọng qua những hình ảnh u ám như "bóng tối", "đêm dài", "khói mờ". Tuy nhiên, trong sự buồn bã đó, nhà thơ vẫn giữ được một tinh thần lạc quan, hy vọng và yêu đời. Ông nhìn thấy sự đẹp trong những chi tiết nhỏ nhặt của cuộc sống, như "hoa trắng", "cánh chim nhỏ". Điều này cho thấy sự phản ánh của nhà thơ về sự phức tạp và đa chiều của cuộc sống, nơi mà buồn vui, tuyệt vọng và hy vọng cùng tồn tại.

Tổng thể, bài thơ "Đây thôn vĩ dạ" mang đến một trạng thái tâm trạng phức tạp, kết hợp giữa buồn bã và lạc quan. Cấu tứ tự do và mạch cảm xúc tinh tế của nhà thơ đã tạo nên một tác phẩm thơ đầy cảm hứng và sâu sắc."

Nếu bạn muốn hỏi bài tập

Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút

right Đặt câu hỏi ngay
Điện thoại: 1900636019 Email: info@fqa.vn

LIÊN KẾT

FQA.vn Nền tảng kết nối cộng đồng hỗ trợ giải bài tập học sinh trong khối K12. Sản phẩm được phát triển bởi CÔNG TY TNHH CÔNG NGHỆ GIA ĐÌNH (FTECH CO., LTD)

Copyright © 2025 fqa.vn All Rights Reserved