logo fqa gpt

banner fqa app
Tải APP FQA Hỏi & đáp bài tập
Tải ngay
huonghuo

23/01/2024

viết bài văn khoảng 1-2 trang giấy phân tích đoạn trích đời thừa để làm rõ đặc sắc trong nghệ thuật kể chuyện của nam cao qua việc lựa chọn điểm nhìn, người kể chuyện và giọng điệu trần thuật
Trả lời câu hỏi của huonghuo
right
Viết câu trả lời

Làm sao để có câu trả lời hay nhất?

  • Luôn có GIẢI THÍCH các bước giải
  • Không copy câu trả lời của Timi
  • Không sao chép trên mạng
  • Không spam câu trả lời để nhận điểm
  • Spam sẽ bị khóa tài khoản
CÂU TRẢ LỜI
Timi

23/01/2024

Trợ lý học tập AI - Câu trả lời này chỉ mang tính tham khảo
Trong đoạn trích "Đời thừa" của Nam Cao, chúng ta có thể nhận thấy rõ ràng sự đặc sắc trong nghệ thuật kể chuyện của tác giả thông qua việc lựa chọn điểm nhìn, người kể chuyện và giọng điệu trần thuật. Đầu tiên, Nam Cao đã lựa chọn điểm nhìn từ bên trong để xây dựng câu chuyện. Thay vì chỉ mô tả các sự kiện bên ngoài, tác giả đã cho phép người đọc nhìn thấy được nội tâm hỗn loạn của các nhân vật. Điều này giúp cho câu chuyện trở nên sống động và gần gũi hơn với người đọc. Chúng ta có thể cảm nhận được suy nghĩ, cảm xúc và mâu thuẫn trong lòng các nhân vật thông qua các dòng suy tư và lời thoại của họ. Thứ hai, người kể chuyện trong "Đời thừa" không chỉ là một người bình luận viên khách quan mà còn là một nhân vật trong câu chuyện. Điều này tạo ra sự gắn kết giữa người kể và các nhân vật, khiến cho câu chuyện trở nên sinh động và chân thực hơn. Người kể chuyện không chỉ là người truyền đạt thông tin mà còn có vai trò như một nhân vật tham gia vào các sự kiện, tương tác với các nhân vật khác. Điều này giúp cho người đọc có thể hiểu rõ hơn về tình huống và cảm nhận được sự phức tạp của cuộc sống trong câu chuyện. Cuối cùng, giọng điệu trần thuật trong "Đời thừa" của Nam Cao mang tính chất chân thật và gần gũi. Tác giả sử dụng ngôn từ đơn giản, gần gũi để diễn đạt suy nghĩ và cảm xúc của các nhân vật. Giọng điệu trần thuật này giúp cho câu chuyện trở nên dễ tiếp cận và dễ hiểu hơn đối với người đọc. Ngoài ra, việc sử dụng các chi tiết sinh động và hình ảnh ví von cũng làm cho câu chuyện trở nên sống động và hấp dẫn. Tóm lại, qua việc lựa chọn điểm nhìn từ bên trong, người kể chuyện là một nhân vật trong câu chuyện và giọng điệu trần thuật chân thật, Nam Cao đã tạo nên đặc sắc trong nghệ thuật kể chuyện của mình. Nhờ vào những yếu tố này, câu chuyện "Đời thừa" trở nên sống động, gần gũi và mang lại cho người đọc những trải nghiệm tinh thần sâu sắc về cuộc sống và con người.
vananh

23/01/2024

Câu trả lời uy tín

           Đời thừa (1943) là một truyện ngắn nổi bật của Nam Cao trong mảng đề tài về người trí thức. Tác phẩm đánh dấu sự chín muồi trong tư tưởng nghệ thuật của nhà văn và thường được xem như một tuyên ngôn của Nam Cao về văn học. Không chỉ có giá trị về mặt tư tưởng, Đời thừa còn đặc sắc về nghệ thuật tự sự. Đây cũng là phương diện chưa được chú ý nhiều trong những phân tích, bình giảng về truyện ngắn này.

         Đời thừa có cấu trúc điển hình của một truyện ngắn. Toàn bộ câu chuyện chỉ diễn ra từ ngày hôm trước đến sáng hôm sau với sự kiện chính là trận say rượu của nhà văn Hộ, nhân vật trung tâm. Câu chuyện cũng không được thuật lại theo trình tự thời gian. Truyện mở đầu bằng đoạn văn mà người kể chuyện miêu tả cận cảnh khoảnh khắc Hộ đang chăm chú đọc sách, qua đó có thể thấy thế giới sách là niềm say mê lớn nhất của nhân vật. Rồi từ đó, mạch truyện hồi cố những chi tiết trong quá khứ của nhân vật, người kể chuyện cung cấp cho người đọc những chi tiết để hình dung về con người của Hộ, nhất là những suy tư của nhân vật. Cách tổ chức mạch truyện phá vỡ trật tự sự kiện như vậy chính là một đặc trưng nổi bật của nghệ thuật tự sự hiện đại so với truyền thống. Đời thừa là một truyện ngắn ít hành động không có những kịch tính dồn dập, thay vào đó, truyện tập trung miêu tả dòng suy tưởng và những xung đột trong thế giới tinh thần của nhân vật. Người kể chuyện ở ngôi thứ ba, trần thuật theo điểm nhìn bên trong gắn với ý thức của nhân vật hơn là từ điểm nhìn bên ngoài. Hình thức trần thuật hướng nội này phù hợp với việc khắc hoạ nhân vật như là một con người có đời sống tư tưởng. Hộ đặt ra nguyên tắc sống tình thương coi kẻ mạnh phải là người “nâng người khác trên đôi vai của mình” và bản thân Hộ, bằng hành động giang tay giúp đỡ Từ khi cô bị phụ bạc, đã hiện thực hoá nguyên tắc sống ấy. Trong nghề nghiệp, Hộ nuôi hoài bão văn chương và nhân vật hiểu rõ văn chương chân chính đòi hỏi những phẩm chất rất cao như thế nào. Nhưng vì cuộc sống khốn quẫn, những giá trị đáng ra phải cộng hưởng với nhau lại nảy sinh xung đột.

    Trên thực tế, nhân vật của Nam Cao đã lựa chọn lẽ sống tình thương thay cho khát vọng sự nghiệp. Thứ văn chương dùng để mưu sinh ấy khiến Hộ đành phải dễ dãi với ngòi bút của mình, viết nhanh, viết nông không thể cầu toàn với chữ nghĩa như trước kia nữa, nhờ đó, mới có thể nuôi sống được gia đình. Sự lựa chọn này có thể trấn an nhân vật về mặt đạo đức nhưng hoàn toàn không đem đến sự thanh thản trong nội tâm của Hộ. Bởi khát vọng văn chương là thứ khiến Hộ có thể khẳng định ý nghĩa đời sống của bản thân như một cá nhân, điều mà bổn phận đạo lí không thể khoả lấp trọn vẹn. Đấy chính là lí do khiến Hộ luôn dằn vặt trước trang viết của mình. Có một khía cạnh đáng chú ý ở đây: thực ra xã hội không phê phán Hộ vì anh viết dở, viết nhạt; thứ văn chương mà Hộ tự thấy tầm thường ấy vẫn được in báo, vẫn được trả nhuận bút. Nhưng chính sự tự ý thức của Hộ đã khiến nhân vật không thể yên tâm với sự dễ dãi của xã hội với các giá trị tầm thường. Anh thấy mình không phải đang tạm gác lại khát vọng sự nghiệp mà là mình đang “hỏng”, đang phản bội chính những lí tưởng mà mình đã xác định. Trong nội tâm của Hộ, thường xuyên có một phiên toà, nơi chính anh tự kết án chính mình bằng những ngôn từ nặng nề nhất như “khốn nạn”, “cẩu thả”, “bất lương”, “đê tiện”. Nhưng bi kịch ở Hộ không phải chỉ nằm ở chỗ sự nghiệp rơi vào bế tắc. Sự xuống dốc trên con đường văn chương của Hộ kéo theo sự tha hoá về nhân cách của nhân vật. Hộ biến nỗi bất mãn về bản thân thành những hành động bạo hành mà vợ con của mình – những người trước đó anh từng coi là đối tượng để thực hành lẽ sống tình thương - phải hứng chịu. Không chỉ phản bội lại lí tưởng văn chương Hộ còn tự giẫm đạp lên lí tưởng sống của mình. Người kể chuyện có những đồng cảm nhất định với cuộc đấu tranh nội tâm của Hộ, ghi nhận sự chân thành trong thái độ ăn năn, biết lỗi của nhân vật sau trận say. Nhưng mặt khác, người kể chuyện cũng thể hiện thái độ nghiêm khắc đối với Hộ qua cách dùng đại từ nhân xưng “hắn” để gọi nhân vật, qua giọng điệu kể hàm chứa sự mỉa mai ngầm đối với cơn cao hứng của Hộ khi tuyên ngôn về văn chương giữa cuộc say, và nhất là qua cách miêu tả tiếng khóc của nhân vật. Khoảnh khắc Hộ bật khóc như “nước một quả chanh mà người ta bóp mạnh” chính là khoảnh khắc nhân vật đối diện với sự thật của chính mình, rằng Hộ không phải là “kẻ mạnh” như anh từng nghĩ, rằng thay vì nâng đỡ Từ, một người yếu đuối như anh từng tâm niệm thì hoá ra chính anh lại đang giày vò Từ, bắt Từ chịu thêm những tổn thương. 
          Đời thừa là một truyện ngắn giàu tính phê phán. Ngoài phê phán việc con người, nhất là người trí thức, có thể đánh mất mình như thế nào, truyện ngắn của Nam Cao còn muốn phê phán những thiết chế xã hội đã đẩy các giá trị lớn vào tình thế xung đột với nhau, nơi cái tầm thường được biện bạch bằng lí do hoàn cảnh, trong khi đó những lí tưởng, khát vọng lớn của con người lại bị hi sinh, bị tha hoá bởi những thứ tưởng như nhỏ nhặt nhất trong đời thường, khiến sự sống của con người trở nên mất ý nghĩa.

huonghuo

Đoạn trích "Đời thừa" của Nam Cao là một ví dụ xuất sắc về nghệ thuật kể chuyện của tác giả. Qua việc lựa chọn điểm nhìn, người kể chuyện và giọng điệu trần thuật, Nam Cao đã tạo nên đặc sắc riêng, làm cho câu chuyện trở nên sống động và gần gũi với độc giả.


Trong đoạn trích, Nam Cao sử dụng điểm nhìn thứ nhất, tức là người kể chuyện là chính nhân vật chính trong câu chuyện. Điều này cho phép độc giả tiếp cận với tâm tư, suy nghĩ và cảm xúc của nhân vật chính một cách trực tiếp. Nhờ vậy, câu chuyện trở nên chân thực và sâu sắc hơn. Người kể chuyện không chỉ là người truyền đạt thông tin mà còn là người thể hiện suy nghĩ và cảm xúc của mình, tạo nên một mối liên kết mạnh mẽ giữa người kể chuyện và độc giả.


Ngoài ra, giọng điệu trần thuật của Nam Cao cũng đóng vai trò quan trọng trong việc tạo nên đặc sắc của nghệ thuật kể chuyện. Từ ngữ và câu văn trong đoạn trích được sắp xếp một cách tự nhiên, gần gũi, giống như một cuộc trò chuyện giữa người kể chuyện và độc giả. Giọng điệu trần thuật của Nam Cao mang tính chân thực, đơn giản và gần gũi, tạo nên sự thân thiện và dễ tiếp cận cho độc giả. Điều này giúp câu chuyện trở nên sinh động và hấp dẫn hơn.


Từ việc lựa chọn điểm nhìn, người kể chuyện và giọng điệu trần thuật, Nam Cao đã tạo nên đặc sắc trong nghệ thuật kể chuyện của mình. Điều này giúp độc giả tiếp cận với câu chuyện một cách gần gũi và sâu sắc, đồng thời tạo nên một trải nghiệm đọc thú vị và đáng nhớ.

Nếu bạn muốn hỏi bài tập

Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút

right Đặt câu hỏi ngay

Đăng nhập hoặc Tạo tài khoản miễn phí!

Điện thoại: 1900636019 Email: info@fqa.vn

LIÊN KẾT

FQA.vn Nền tảng kết nối cộng đồng hỗ trợ giải bài tập học sinh trong khối K12. Sản phẩm được phát triển bởi CÔNG TY TNHH CÔNG NGHỆ GIA ĐÌNH (FTECH CO., LTD)

Copyright © 2025 fqa.vn All Rights Reserved