logo fqa gpt

banner fqa app
Tải APP FQA Hỏi & đáp bài tập
Tải ngay
Nguyễn Ánh

02/05/2024

Câu 2 (4.0 điểm). Anh/chị hãy viết bài văn (khoảng 600 chữ) phân tích, đánh giá nhân vật Đào trong đoạn trích sau: (Lược phần đầu: Đào xuất hiện trong cảnh làm việc ở nông trường Điện Biên, trên máy tuốt lạc cùng với Huân, một thanh niên trẻ, khỏe, đẹp trai nhất đội sản xuất. Đào thuộc loại người gặp một lần có thể nhớ mãi, rất dễ phân biệt với chị em khác. Hai con mắt hẹp và dài đưa đi đưa lại rất nhanh, gò má cao đầy tàn hương, và hàm răng của người luôn ưa đùa cợt, cặp chân ngắn, bàn tay có những ngón rất to. Chị là người từng trải trong cuộc sống lại thuộc nhiều ca dao, tục ngữ và được vận dụng một cách linh hoạt trong giao tiếp) “…. Đào lên nông trường Điện Biên vào dịp đầu năm, ngoài Tết chừng nửa tháng, với tâm lý con chim bay mãi cũng mỏi cánh, con ngựa chạy mãi cũng chồn chân, muốn tìm một nơi hẻo lánh nào đó, thật xa những nơi quen thuộc để quên đi cuộc đời đã qua, còn những ngày sắp tới ra sao chị không cần rõ, đại khái là chẳng hơn gì trước mấy, có thể còn gặp nhiều đau buồn hơn. Quân tử gian nan, hồng nhan vất vả, số kiếp đã định thế, trước sau vẫn chỉ một con đường ấy, không thể nào tránh được.Chị quê ở Hưng Yên, nhà không có ruộng, vẫn làm nghề đậu phụ, thời địch tạm chiếm, lại xoay sang úp men, nấu rượu. Lấy chồng từ năm mười bẩy tuổi, nhưng chồng cờ bạc, nợ nần nhiều nên bỏ đi Nam đến đầu năm 1950 mới trở về quê. Ăn ở với nhau được đứa con trai lên hai thì chồng chết. Cách mấy tháng sau đứa con lên sài bỏ đi để chị ở một mình. Từ ngày ấy chị không có gia đình nữa, đòn gánh trên vai, tối đâu là nhà, ngã đâu là giường, khi ra Hòn Gai, Cẩm Phả lấy muồng, khi ngược Lào Cai buôn gà, vịt, mùa tu hú kêu sang đất Hà Nam buôn vải, tháng sáu lại về quê bẻ nhãn. Khi thì ở chợ Cuối Chắm, ở đò Tràng Thưa, khi lại về phố Rỗ, chợ Bì, chợ Bưởi. Mùa hè vài cái áo cánh nâu vá vai, mùa đông một chiếc áo bông đã bạc, ngày mưa, ngày nắng, bàn chân đã từng đi khắp mọi nơi không dừng lại một buổi nào.Cũng có ngày đau ốm, nằm nhờ nhà người quen, bưng bát cơm nóng, nhìn ngọn đèn dầu lại sực nhớ tới trước đây mình cũng có một gia đình, có một đứa con, sớm lo việc sớm, tối lo viêc việc tối. Còn bây giờ bốn bể là nhà, chỉ lo cho bản thân mình sao được cơm ngày hai bữa, chân cứng đá mềm. Mái tóc óng mượt ngày xưa qua năm tháng đã khô lại, đỏ đi như chết, hàm răng phai không buồn nhuộm, soi gương thấy gò má càng cao, tàn hương nổi càng nhiều. Muốn về sống lại ở quê, nhưng quê hương nào còn có ai. Thôi đành cứ đi mãi, ngày khỏe đã vậy, ngày ốm chưa biết ra sao. Muốn chết nhưng đời còn dài nên phải sống. Chị sống táo bạo và liều lĩnh, ghen tị với mọi người và hờn giận cho thân mình. Chị về đội sản xuất số "6" chưa đầy một tháng đã quen khắp mặt, duy chỉ thân có mỗi Huân, vì tuy anh chưa từng trải bằng chị, nhưng lại tỏ ra rất thông cảm với cuộc đời của chị… ( Lược một đoạn: Sự chân thành, cởi mở của Huân, Lâm cùng đội sản xuất số 6 nông trường Điện Biên đã giúp Đào chuyển biến dần trong nhận thức và tìm thấy niềm vui trong cuộc sống. Khi nhận được thư tỏ tình của Dịu, anh trung đội trưởng già góa vợ, Đào thực sự cảm động. Chị quyết định ở lại Điện Biên để xây dựng lại cuộc đời)Quê hương thứ nhất của chị ở đất Hưng Yên, quê hương thứ hai của chị ở nông trường Hồng Cúm, hạnh phúc mà chị đã mất đi từ bảy, tám năm nay ai ngờ chị lại tìm thấy ở một nơi mà chiến tranh đã xảy ra ác liệt nhất. ở đây trong những buổi lễ cưới, người ta tặng nhau một quả mìn nhảy đã tháo kíp làm giá bút, một quả đạn cối tiện đầu, quét lượt sơn trắng làm bình hoa, một ống thuốc mồi của quả bom tấn để đựng giấy giá thú, giấy khai sinh cho các cháu sau này, và những cái võng nhỏ của trẻ con tết bằng ruột dây dù rất óng. Sự sống nảy sinh từ cái chết, hạnh phúc hiện hình từ trong những hy sinh, gian khổ, ở đời này không có con đường cùng, chỉ có những ranh giới, điều cốt yếu là phải có sức mạnh để bước qua những ranh giới ấy.” ( Lược phần cuối: Đào đã trở thành người phụ nữ lao động giỏi, sống vui vẻ, cởi mở. Chị đã tìm được quê hương thứ hai ở nông trường Hồng Cúm đồng thời tìm được hạnh phúc cho riêng mình và gắn bó với cuộc sống mới, con người mới.) (Trích Truyện ngắn “Mùa Lạc” - Nguyễn Khải)
Trả lời câu hỏi của Nguyễn Ánh
right
Viết câu trả lời

Làm sao để có câu trả lời hay nhất?

  • Luôn có GIẢI THÍCH các bước giải
  • Không copy câu trả lời của Timi
  • Không sao chép trên mạng
  • Không spam câu trả lời để nhận điểm
  • Spam sẽ bị khóa tài khoản
CÂU TRẢ LỜI
Timi

02/05/2024

Trợ lý học tập AI - Câu trả lời này chỉ mang tính tham khảo
Đào là một nhân vật phụ nữ mạnh mẽ và kiên cường trong truyện ngắn "Mùa Lạc" của tác giả Nguyễn Khải. Cô là người từng trải trong cuộc sống, đã chịu đựng nhiều gian khổ và hy sinh. Đào có quê hương thứ nhất ở Hưng Yên và quê hương thứ hai ở nông trường Hồng Cúm, nơi cô tìm thấy niềm vui và hạnh phúc mới sau những khó khăn. Với sự chân thành và cởi mở của Huân, Đào dần chuyển biến trong nhận thức và tìm thấy niềm vui trong cuộc sống. Cô đã quyết định ở lại Điện Biên để xây dựng lại cuộc đời sau khi nhận được thư tỏ tình từ anh trung đội trưởng già góa vợ, Dịu. Đào đã trở thành người phụ nữ lao động giỏi, sống vui vẻ, cởi mở và gắn bó với cuộc sống mới, con người mới. Nhân vật Đào được miêu tả là một người phụ nữ kiên cường, táo bạo và liều lĩnh. Cô đã trải qua nhiều gian khổ trong cuộc sống nhưng vẫn không ngừng tiến lên và tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình. Qua câu chuyện của Đào, chúng ta có thể thấy sức mạnh của con người khi đối diện với khó khăn và hy sinh cho điều mình tin tưởng. Tóm lại, nhân vật Đào trong truyện "Mùa Lạc" là biểu tượng của sự kiên cường, lòng dũng cảm và ý chí phi thường trong việc vượt qua gian khổ để tìm lại hạnh phúc và niềm tin vào cuộc sống mới.
ngoc-huyvu

02/05/2024

Câu trả lời uy tín

Sau chiến tranh, những năm sáu mươi, nhà nước ta chủ trương đi lên xã hội chủ nghĩa, tập trung vào phát triển sản xuất, trong đó có việc vận động thanh niên lên các vùng cao để xây dựng kinh tế mới. Bám sát đề tài đó, Nguyễn Khải đã viết "Mùa lạc" để lột tả cuộc sống của những thanh niên miền xuôi lên vùng cao làm kinh tế. Mỗi người một tính cách, họ hòa vào nhau trong môi trường tập thể ở nông trường Hồng Cúm, Điện Biên.Trong số đó, nổi bật là chị Đào - một người phụ nữ trẻ nhưng sâu thẳm trong tâm hồn là những vết thương, là những nỗi niềm khao khát không thể tỏ bày cùng ai. Chị Đào là nhân vật được xây dựng lên từ cảm hứng nhân đạo của Nguyễn Khải khi viết về người phụ nữ trong xã hội mới.

Trước Nguyễn Khải, đã có nhiều nhà văn viết về những người phụ nữ như Phương Định, như Thao trong Những ngôi sao xa xôi, hay chị Dậu trong Tắt đèn của Ngô Tất Tố, ... Mỗi người có một cuộc sống riêng, một nét tính cách khác biệt tạo nên những người phụ nữ rất Việt Nam. Nếu Phương Định là một cô gái trẻ Hà thành trở thành một nữ thanh niên xung phong đầy gan dạ thì chị Dậu lại là một người phụ nữ nghèo đầy đau khổ trước Cách mạng tháng Tám, còn chị Đào lại là người phụ nữ của xã hội mới, đi làm kinh tế, nhưng cũng mang trong mình những bất hạnh đau khổ vô cùng.
Đầu tiên ta bắt gặp ở chị Đào là một người phụ nữ không hề xinh đẹp nhưng lại có một cá tính khác biệt, rất mạnh mẽ, nổi bật lên trong những người phụ nữ ở nông trường Hồng Cúm này.

Chị Đào là một người phụ nữ rất khác biệt "rất dễ phân biệt với chị em khác" bởi nếu như các chị em khác luôn có sự dịu dàng, e thẹn của một người phụ nữ thì chị Đào lại rất cá tính và sắc sảo. Xét về mặt ngoại hình, chị Đào kém sắc hơn các chị em khác bởi chị đã là một người phụ nữ đã từng có chồng. Thân hình chị "sồ sề', đã hai mươi tám tuổi nhưng ít duyên dáng, bởi khuôn mặt chị là tổ hợp của "những nét thiếu hòa hợp", "hai con mắt hẹp và dài đưa đi đưa lại rất nhanh, gò má cao đầy tàn hương, và hàm răng trên hơi hô một chút". Những nét miêu tả thật tỉ mỉ, phác họa nên một người phụ nữ "kém xinh", đã quá lứa lỡ thì và không có nhan sắc. Hơn thế, Nguyễn Khải đã đặt chị cạnh Huân - "người đẹp trai nhất đội" như muốn làm một sự tương phản cho cái ngoại hình không mấy xinh xắn của chị. Thế nhưng, cái nét ngoại hình "khác biệt" ấy của Đào lại như ánh lên đời sống bên trong, phản ánh nét tính cách mạnh mẽ bên trong con người chị.

Cá tính của chị toát lên ở đôi mắt. Một đôi mắt "hẹp và dài" không đẹp nhưng lại "đưa đi đưa lại rất nhanh" như muốn phản ánh cái cách mà chị ứng phó với cuộc sống và những sự việc ở ngoài đời, nó cũng linh hoạt như cái cách chị đưa đôi mắt ấy. Đôi mắt của chị cũng ánh lên những hờn ghen, đanh đá khi nhìn thấy Duệ hạnh phúc "Đôi mắt hẹp của Đào loang loáng nhìn sang Duệ, cặp môi như muốn mím chặt lại, gò má càng dồ lên đanh đá". Cũng phải thôi, chị ghen tị với Duệ - ghen tị với một cô gái còn trẻ, xinh đẹp, giàu sức sống lại đang được hưởng thụ một tình yêu thật đẹp với Huân, còn chị chỉ là một người phụ nữ bất hạnh. Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn và quả không sai khi Nguyễn Khải khắc họa đôi mắt ấy của Đào như muốn thể hiện cách nhìn nhận con người thật tinh vi, tài tình của mình. Nếu đôi mắt của Duệ "tròn to" ánh lên sự ngây thơ, yếu đuối thì đôi mắt "hẹp và dài" của Đào như muốn thể hiện cái bản tính "sống táo bạo và liều lĩnh, ghen tị với mọi người và hờn giận cho thân mình" của chị.

Nét cá tính của Đào còn thể hiện ở chỗ chị vô cùng thông minh trong ứng xử, trong lời ăn tiếng nói hàng ngày. Vốn là một người phụ nữ biết chữ, cách chị trò chuyện với mọi người cũng thể hiện vốn tri thức của mình khi chị đưa những cách ví von, những cách nói vần vào câu chuyện uyển chuyển lại duyên dáng vô cùng. Ấy thế cuộc đời thường trái ngược như vậy, một ngoại hình không xinh đẹp nhưng lại bù lại bởi nét cá tính, bởi sự duyên dáng trong câu chuyện với người khác. Và nét cá tính của Đào càng được thể hiện sắc sảo khi chị bị anh em trong đội sản xuất trêu đùa "ghép chị người xấu nhất đội sản xuất với Huân, người đẹp trai nhất", chị đã cất cao giọng nói của mình, ngân nga lời thơ đầy ý nghĩa "Huệ thơm bán một đồng mười, Huệ tàn nhị giữa bán đôi lạng vàng". Một câu nói như chứng minh được giá trị con người chị, khẳng định nét tính cách vô cùng mạnh mẽ của một người đàn bà từng trải. Phải, chị là một con người như thế, không như Duệ - yếu đuối, dịu dàng, chị mạnh mẽ, sắc sảo trong từng câu nói, không để ai bắt nạt được mình dù là trong lời nói hàng ngày.

Khi nhà văn miêu tả người phụ nữ, ta thường thấy xuất hiện những người phụ nữ xinh đẹp, hiếm có ai có ngoại hình kém sắc như Đào, nếu không nói đến nhân vật Thị Nở của nhà văn Nam Cao. Nhưng nếu Nam Cao khai thác cái nét xấu của Thị Nở theo cách phóng đại "xấu ma chê quỷ hờn" thì Nguyễn Khải lại miêu tả chị Đào tuy không xinh đẹp nhưng lại rất "có duyên". Cái duyên đó của chị thấy được hiện lên từ đôi mắt "hẹp và dài' nhưng "lóng lánh", khuôn mặt "thô" nhưng "đỏng đảnh". Đào tuy không xinh đẹp nhưng lại không hề đơn điệu, chị có cái tính cách thu hút người khác, hấp dẫn người đối diện mình. Thế nhưng, cái ngoại hình ấy của Đào cũng phần nào nói lên cái cuộc sống chẳng hề bình lặng và suôn sẻ của chị.

Cuộc sống bất hạnh nhiều đường, thế nhưng, càng bất hạnh, chị lại càng khao khát có được hạnh phúc, khao khát có được tình yêu. Khi ốm ở nhà người quen, chị "sực nhớ trước đây mình cũng có gia đình", chị cũng mong mỏi được trở thành một người vợ, một người mẹ mà chăm lo cho cái gia đình nhỏ của mình, thế nhưng "quê hương nào còn có ai", chẳng còn chút gì để chị phải lo lắng, phải suy nghĩ, níu bước chân chị trở về nữa. Khao khát hạnh phúc, khao khát có được tình yêu, nên khi nhìn thấy Huân - chàng thanh niên trẻ phơi phới tuổi xuân bên cạnh "nhìn cánh tay cuồn cuộn những thớ thịt cháy nắng đỏ rực của Huân thấp thoáng bên cạnh", Đào bỗng nhiên cảm thấy cái khao khát kia càng cháy bỏng hơn, "chị lại bừng bừng nghĩ tới cảnh một gia đình hạnh phúc" - thứ mà chị đã mất từ lâu lắm rồi.

Nguyễn Khải đã khiến người đọc cảm thông, đồng tình khi khai thác ở người phụ nữ đã lỡ dở ấy cái khao khát ở bất cứ người phụ nữ nào cũng khao khát, đó là hạnh phúc gia đình.

Mang trong mình cái khao khát ấy, chị vẫn là một người phụ nữ điển hình của Việt Nam khi nuôi trong mình sự cần mẫn trong lao động dù ở bất cứ hoàn cảnh nào. Nếu như những người khác, rơi vào nghịch cảm như chị, có khi chẳng chống chịu nổi mà tha hóa, mà trở thành những người đàn bà hư thân, nhưng chị vẫn mang trong mình cái đức tính cần mẫn muôn đời của người phụ nữ Việt. Chị chăm chỉ làm lụng, cần mẫn từng ngày, từ ngày chưa lên đến nông trường cho đến khi bước chân vào "tổ sản xuất số sáu". Ở nông trường Hồng Cúm này, chị sôi nổi với công việc của mình, không chịu thua bất kì ai, dù là đàn ông hay thanh niên sức trẻ.

Cuộc đời chị Đào là một chuỗi những tháng ngày bất tận của sự đau khổ, cô đơn, thế nên khi phải cá tính của chị mới "ngang ngược", mới "hờn giận cho thân mình" nhiều đến thế. Có chăng đó là sự phản ứng của chị trước hoàn cảnh, trước sóng gió mà chị đã phải trải qua! Thế nhưng, lên tới nông trường này, con người Đào dường như thay đổi, và dường như chị đang tìm được cái hạnh phúc của đời mình.

Sự khao khát hạnh phúc của Đào là bản năng của con người, đặc biệt là người phụ nữ đã từng trải như Đào. Cái "giận dữ" kia chẳng qua là một sự tự vệ, một cách phản ứng của người phụ nữ với tính cách mạnh mẽ và cả sự tự ti về cuộc đời từng trải của mình nữa. Nhưng rồi chị chợt nhận ra rằng, có thể Dịu chính là người sẽ giúp chị "thức tỉnh" thứ hạnh phúc chị đã chờ mong từ lâu.

Đây là một cái nhìn vừa hiện thực vừa đầy nhân đạo của Nguyễn Khải dành cho người phụ nữ, đặc biệt là những người phụ nữ như Đào! Bởi nếu như trước đây, những người phụ nữ trong xã hội xưa phải chịu "tam tòng tứ đức", "xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử" thì có lẽ những người phụ nữ mang số phận như chị Đào sẽ vĩnh viễn chẳng tìm được cho mình hạnh phúc. Nhưng Nguyễn Khải, với tư tưởng tiến bộ của mình đã mang lại cho chúng ta một cái nhìn thực sự giàu tính nhân văn đối với người phụ nữ bất hạnh ấy.

Đó là trong công việc, còn về trong cách ứng xử với mọi người, chị là người vô cùng thẳng thắn. Lần đầu tiên tới nông trường, nhận được lời mời viết thơ có phần châm biếm của Huân, chị đã chẳng ngần ngại sáng tác ngay một bài thơ "Đường lên nông trường Điện Biên" hay tới nỗi vài hôm sau "đã có người ngân nga đọc thuộc". Đối với ai, chị cũng luôn chân thành, với Duệ, chị nhiệt tình vun vén cho hạnh phúc của cô và Huân, với Huân, chị vô cùng trân trọng anh, khi đùa vui, khi lại tin tưởng giãi bày những điều thầm kín.

Thế nhưng, thay đổi thực sự trong con người chị xảy đến sau khi lá thư ngỏ lời của trung đội trưởng Dịu đến tay chị. Nó như một mạch nguồn tưới mạch cho tâm hồn chị, một nguồn gió mới thổi vào tâm hồn khô hạn đã lâu của chị, khiến chị phải biến đổi.

Chị đã trở thành một người vợ, một người đàn bà giàu nữ tính sau khi tiếp nhận lá thư ấy, nó biến đổi con người chị một cách nhanh đến không ngờ. Và Nguyễn Khải đã nắm trọn cái khoảnh khắc tinh tế ấy khi Đào nói chuyện với Huân, kể về câu chuyện của mình một cách ngập ngừng. Nếu như trước đây, chị mang tới cho người đọc cảm giác mạnh mẽ, sự cá tính, khi bị trêu chọc, sẽ không ngượng ngùng mà còn giận dữ đáp lại ngay, thì giờ đây chị lại nữ tính đi rất nhiều, trong cách xưng hô anh - em với Huân, trong câu chuyện mà chị kể. Hạnh phúc mà chị kiếm tìm dường như đã hiện hình ở Hồng Cúm này - mảnh đất một thời bom đạn khốc liệt. Và Nguyễn Khải đã thẳng thắn khẳng định: "Sự sống nảy sinh từ cái chết, hạnh phúc hiện hình từ trong những hy sinh, gian khổ, ở đời này". Và có lẽ, chị Đào đã làm được, chị đã vượt qua cái ranh giới ấy mà bước vào thế giới hạnh phúc của mình.

Nguyễn Khải không miêu tả về đám cưới mà chỉ dừng lại ở lời của Lộ "Anh ấy nói với tôi là định sau mùa lạc đấy", đó là thời gian của một đám cưới - nơi mà hai con người đã từng bất hạnh tìm đến với nhau và cùng nhau xây dựng thứ hạnh phúc tưởng chừng đã mất.

Nguyễn Khải đã xây dựng thành công hình ảnh của Đào - một người phụ nữ bất hạnh, trở thành một công dân trong nông trường vùng kinh tế mới. Ông đã khắc họa ngoại hình, tâm lý phức tạp của nhân vật thông qua những biện pháp như đối lập, so sánh, ... Khắc họa thành công số phận, cá tính, tính cách nhân vật thông qua cách xây dựng ngoại hình. Ông đã khắc họa một cô Đào với ngoại hình không hề xinh đẹp nhưng lại có một trái tim tràn đầy yêu thương, khắc họa tâm lý phức tạp của chị Đào từ một người đàn bà buông xuôi số phận tới một người phụ nữ đang vui trong niềm hạnh phúc của mình. Ông cũng chuyển đổi bút pháp liên tục từ trần thuật rồi miêu tả tâm lý rồi lại trần thuật, nó đã góp phần khắc họa tâm lí nhân vật hết sức chi tiết. Giong văn tự nhiên, giàu tính triết lý, khung cảnh thiên nhiên thơ mộng, giàu chất thơ cũng là những phần tạo nên thành công cho tác phẩm Mùa lạc.

Chị Đào - đại diện cho những người phụ nữ đi làm kinh tế mới sau chiến tranh, mang trong mình nỗi bất hạnh từ quá khứ, đi lên tìm lại hạnh phúc cho bản thân mình. Mùa lạc đã thực sự thành công khi miêu tả cuộc sống mới, ý nghĩa của những con người đang góp sức mình xây dựng chủ nghĩa xã hội những năm sáu mươi.

Nếu bạn muốn hỏi bài tập

Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút

right Đặt câu hỏi ngay
Điện thoại: 1900636019 Email: info@fqa.vn

LIÊN KẾT

FQA.vn Nền tảng kết nối cộng đồng hỗ trợ giải bài tập học sinh trong khối K12. Sản phẩm được phát triển bởi CÔNG TY TNHH CÔNG NGHỆ GIA ĐÌNH (FTECH CO., LTD)

Copyright © 2025 fqa.vn All Rights Reserved