
13/05/2024
Làm sao để có câu trả lời hay nhất?

13/05/2024

13/05/2024

Nhắc đến Viễn Phương là nhắc đến một hồn thơ dung dị, cảm xúc sâu lắng thiết tha đậm đà màu sắc Nam Bộ. Bài thơ tiêu biểu cho phong cách thơ Viễn Phương là bài thơ Mẹ.
Bài thơ diễn đạt về không gian yên bình và thời gian trôi qua một cách dễ dàng. Thời gian ấy giờ chỉ còn lại là kỉ niệm. Tác giả vô cùng nhớ nhung hình ảnh khi còn được ở bên mẹ. Những hình ảnh ấy hiện ra trong cảm thức nhà thơ. Đầu tiên là hình ảnh hương thơm của hoa sen được miêu tả như là một trải nghiệm thời gian và không gian, tạo ra một không khí trữ tình. Hoa sen thường được tượng trưng cho sự thuần khiết và tinh khôi trong văn hóa Đông Á. Việc mẹ hát về hoa sen tạo ra một hình ảnh tĩnh lặng, đẹp đẽ và tràn ngập hương thơm. Hình ảnh hoa sen "lặng lẽ dưới đầm" tạo ra cảm giác thanh tịnh và êm đềm, như là hoa sen đang tự do nở rộ trong một không gian tự nhiên, gần gũi với đầm nước. Tác giả đã lựa chọn cẩn thận từ ngữ tạo ra một bức tranh sống động và quyến rũ.
Ở khổ thơ thứ nhất tác giả đã tập trung vào việc tạo ra một bức tranh hình ảnh giản dị và truyền đạt một tâm trạng nhẹ nhàng, thanh tịnh. Thì ở khổ thơ thứ hai tác giả đã miêu tả hình ảnh về mẹ, sự nghèo đói và tình thương gia đình. “Mẹ nghèo” so sánh với đóa hoa sen không chỉ tạo ra hình ảnh đẹp mắt mà còn nói lên tinh thần cao quý, thuần khiết và kiên trì của người mẹ. Miêu tả về thời gian “Năm tháng” trôi qua một cách yên bình và không lưu luyến, tạo ra cảm giác của sự bền vững và kiên nhẫn của người mẹ. Từ những điều mà mẹ làm chính là lòng yêu thương, đức hi sinh cao cả của người mẹ dành cho con. Hình ảnh giọt máu hòa quyện với dòng lệ thể hiện sự hy sinh và nỗ lực của mẹ, có thể là để nuôi dưỡng con cái và là điều mà mẹ muốn để tạo ra một cuộc sống tốt đẹp hơn cho những mình yêu thương. Tình yêu thương vô điều kiện của người mẹ đã cho thấy tình cảm ngọt ngào mà mẹ dành cho con.
Đoạn thơ thứ ba đã tập trung vào hình ảnh của mẹ và con, cùng với sự thay đổi và phát triển trong quãng đời của con. “Đời mẹ lắt lay chiếc bóng” tượng trưng cho những thách thức và khó khăn trong cuộc sống mẹ đang trải qua. Chiếc bóng có thể là biểu tượng của những gánh nặng và trách nhiệm mà mẹ phải đối mặt. Sự rời bỏ và ra đi của con được miêu tả như một cuộc phiêu lưu mới, với chân trời mới. Dù mẹ đã lìa xa khỏi thế gian nhưng những hình ảnh, kỉ niệm khi ở bên mẹ sẽ mãi ở trong trái tim tác giả. Câu thơ này tập trung vào hình ảnh sen và mẹ để diễn đạt về sự thay đổi và mất mát trong cuộc sống. Sen tàn sau mùa hạ và mẹ lìa xa cõi đời tạo ra một không khí u buồn và hối tiếc. Sự chọn lựa của từ ngữ và hình ảnh tạo nên một bức tranh cảm xúc, thể hiện sự tiếc nuối và nhớ nhung về những thay đổi khi mẹ không còn cạnh bên và những kỉ niệm ấy mãi sẽ là những hồi ức mỗi khi chính tác giả nhớ lại. Bằng ngôn ngữ nhẹ nhàng, cấu trúc thơ theo dạng tứ tuyệt tạo nên một nỗi niềm khắc khoải của người con khi nhớ lại những kỉ niệm, nhớ cuộc sống khi có mẹ bên cạnh. Những giây phút ấy nhân vật trữ tình hẳn sẽ không bao giờ quên. Mẹ như một ngôi sao trên bầu trời, vĩnh cửu và mãi mãi là người con không bao giờ quên.
Đoạn thơ này tạo ra một bức tranh về tình yêu thương vô bờ bến của mẹ, sự tiếc nuối những kỉ niệm khi ở cùng với mẹ. Qua đó, nhắc nhở ta hãy biết trân trọng những khoảnh khắc tuyệt vời khi còn mẹ, biết yêu thương mẹ nhiều hơn.
Bài thơ “mẹ” của Viễn Phương đem đến cho ta những hình ảnh cùng kỷ niệm đẹp đẽ về mẹ. Tác giả đã tạo lên một bức tranh đẹp về tình mẫu tử, tình yêu thương vô bờ bến của mẹ dành cho con. Qua đó nhà thơ muốn nhắc nhở với thái độ trân trọng những khoảng khắc tuyệt vời khi còn được bên mẹ, biết yêu thương mẹ nhiều hơn, dành nhiều thời gian cho mẹ hơn.

03/09/2025
Trong suốt dòng chảy của thi ca dân tộc, hình ảnh người mẹ luôn là một đề tài muôn thuở, một nguồn cảm hứng bất tận. Từ những câu hát ru mộc mạc của ca dao cổ đến những áng thơ hiện đại, tình mẹ luôn hiện diện như một mạch nguồn bất diệt. Viễn Phương, một cây bút tài hoa của văn học Việt Nam, cũng đã chạm đến đề tài ấy bằng tất cả tấm lòng kính trọng và yêu thương. Bài thơ “Mẹ” của ông không chỉ là lời tri ân sâu sắc mà còn là sự khắc họa tinh tế, xúc động về một người mẹ Việt Nam tần tảo, giàu đức hy sinh.
Đọc bài thơ, ta như được trở về với những kí ức thân thương, nơi có hình bóng mẹ hiền bao dung, tần tảo. Viễn Phương mở đầu bằng một hình ảnh thật giản dị mà vô cùng ấm áp: “Lưng mẹ còng rồi, tóc mẹ bạc”. Dường như không có ngôn từ nào có thể diễn tả hết sự vất vả, khó nhọc của người mẹ bằng những từ ngữ dung dị, chân thành ấy. "Lưng còng", "tóc bạc" không chỉ là dấu vết của thời gian mà còn là minh chứng cho bao nỗi lo toan, bao gánh nặng cuộc đời mẹ đã gồng gánh vì con. Tuy nhiên, đằng sau sự hao gầy ấy, hình ảnh mẹ vẫn hiện lên đầy nghị lực: “Vẫn lo cho con sớm tối / Vẫn lo cho cháu sớm chiều”. Điệp từ “vẫn lo” lặp lại như một sự khẳng định về tình yêu thương vô bờ bến, sự hi sinh thầm lặng, không ngừng nghỉ của mẹ. Tình yêu thương ấy không giới hạn ở một mình con, mà còn mở rộng sang cả thế hệ sau, cho thấy một tấm lòng bao la, luôn nghĩ về con cháu.
Bài thơ tiếp tục khắc họa vẻ đẹp tâm hồn của mẹ qua những hành động, cử chỉ nhỏ nhặt nhưng chất chứa bao ân tình. Mẹ của Viễn Phương không chỉ là người tảo tần lo toan mà còn là người vun đắp cho những ước mơ, hoài bão của con. Hình ảnh "mẹ ngồi vá áo" tưởng chừng đơn giản nhưng lại gợi lên sự khéo léo, chăm chút của người mẹ dành cho con. Chiếc áo vá không chỉ là vật chất mà còn là tấm lòng, là hơi ấm tình thương. Cùng với đó, hình ảnh “tiếng ru của mẹ” là một trong những âm thanh đẹp nhất trong văn học. Tiếng ru ấy không chỉ đưa con vào giấc ngủ mà còn nuôi dưỡng tâm hồn con bằng những câu chuyện cổ tích, những lời dạy bảo về đạo đức, về tình người. Tiếng ru của mẹ đã trở thành hành trang tinh thần quý giá, theo con đi suốt cuộc đời.
Giá trị nghệ thuật của bài thơ nằm ở chính sự dung dị, chân thành trong ngôn từ và hình ảnh. Viễn Phương không cần dùng những mĩ từ hoa lệ, những so sánh cầu kì mà vẫn chạm đến trái tim người đọc. Ngôn ngữ thơ mộc mạc, gần gũi, giàu chất biểu cảm, đậm đà màu sắc dân gian. Các hình ảnh như “lưng còng”, “tóc bạc”, “vá áo” là những hình ảnh rất thực, rất đời, ai cũng có thể tìm thấy bóng dáng mẹ mình trong đó. Bên cạnh đó, nhịp thơ chậm rãi, trầm lắng như một lời thủ thỉ, tâm tình, khiến bài thơ trở nên nhẹ nhàng, sâu lắng. Bút pháp trữ tình kết hợp với hiện thực đã tạo nên một tác phẩm vừa có tính khái quát cao về người mẹ Việt Nam, vừa mang những cảm xúc riêng tư, chân thành của tác giả.
Khổ thơ cuối cùng là lời tri ân, là sự thấu hiểu sâu sắc của người con dành cho mẹ: “Mẹ là dòng sông, Mẹ là biển cả”. Những hình ảnh ẩn dụ này mang ý nghĩa to lớn. Dòng sông là sự bồi đắp, nuôi dưỡng, còn biển cả là sự bao dung, rộng lớn vô bờ. Mẹ không chỉ là người sinh thành mà còn là cội nguồn của sự sống, của tình yêu thương. Lời thơ cuối như một lời tổng kết, khẳng định vai trò vĩ đại của người mẹ trong cuộc đời mỗi con người. “Con đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo” – một câu thơ vừa thể hiện tình yêu bất diệt của mẹ, vừa là nỗi xúc động, là lời hứa sẽ mãi ghi nhớ công ơn dưỡng dục sinh thành.
Tóm lại, bài thơ “Mẹ” của Viễn Phương đã thành công trong việc khắc họa một cách chân thực, cảm động hình ảnh người mẹ Việt Nam. Tác phẩm không chỉ mang giá trị nội dung sâu sắc mà còn sở hữu những nét nghệ thuật độc đáo. Qua bài thơ, tác giả đã gửi gắm một thông điệp giản dị mà thiêng liêng: tình mẹ là vô giá, là nguồn sức mạnh và là bến bờ bình yên nhất trong cuộc đời mỗi con người.

29/08/2025
Trong dòng chảy phong phú của văn học Việt Nam hiện đại, mảng thơ viết về mẹ luôn chiếm một vị trí đặc biệt, bởi đó là nơi gửi gắm tình cảm thiêng liêng, bất diệt của con người. Nếu Nguyễn Khoa Điềm có những vần thơ chan chứa tình mẹ gắn liền với quê hương, Nguyễn Duy có Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa đầy da diết, thì Viễn Phương cũng để lại dấu ấn sâu đậm với bài thơ Mẹ. Đọc bài thơ, ta như được sống lại trong không gian của tình mẫu tử mộc mạc mà chan chứa yêu thương, để từ đó càng thấm thía sự cao quý của mẹ trong cuộc đời mỗi con người.
Bài thơ được viết bằng giọng điệu giản dị, gần gũi, như một lời tâm tình tha thiết của người con đối với mẹ. Mở đầu, hình ảnh mẹ hiện ra quen thuộc mà vô cùng xúc động:
“Mẹ là ngọn gió đưa con đi
Mẹ là dòng sữa ngọt ngào nuôi con khôn lớn
Mẹ là ngọn lửa sưởi ấm những ngày đông giá rét
Mẹ là ánh trăng dịu hiền soi sáng những bước con đi.”
Chỉ bằng những so sánh hết sức giản dị, tác giả đã khắc họa mẹ như hiện thân của thiên nhiên, vũ trụ, luôn hiện hữu trong từng khoảnh khắc đời con. Ngọn gió, dòng sữa, ngọn lửa, ánh trăng – tất cả đều gợi ra một vòng tay chở che, nâng đỡ, nuôi dưỡng. Mẹ không chỉ sinh thành mà còn là nguồn sống, là điểm tựa, là ánh sáng dẫn đường cho con trưởng thành.
Không chỉ dừng lại ở những hình ảnh bao bọc, bài thơ còn bộc lộ niềm tri ân sâu nặng của người con:
“Con đi xa, mẹ vẫn ngóng trông
Con trở về, mẹ mỉm cười trong nước mắt
Mái tóc mẹ bạc thêm theo năm tháng
Nhưng tình thương thì mãi mãi vẹn nguyên.”
Ở đây, Viễn Phương đã làm bật lên sự hi sinh âm thầm của mẹ. Mẹ lặng lẽ dõi theo từng bước đi của con, hiến dâng tuổi xuân và sức lực để con có được cuộc đời trọn vẹn. Mái tóc bạc, nếp nhăn, đôi mắt nhòa lệ – tất cả đều là dấu tích của thời gian và của nỗi lo toan vì con. Đọc đến những câu thơ ấy, người đọc không khỏi chạnh lòng, bởi hình ảnh mẹ hiện ra vừa quen thuộc, vừa thấm đẫm nỗi thương cảm sâu xa.
Một nét đặc sắc trong bài thơ là giọng điệu thủ thỉ, gần gũi như lời con nói với mẹ. Tác giả không dùng những ngôn từ cầu kỳ, bóng bẩy, mà chọn những hình ảnh giản dị, đời thường, gần gũi với tâm hồn người Việt. Chính sự mộc mạc ấy đã làm nên sức lay động mạnh mẽ, khiến mỗi người đọc đều thấy bóng dáng mẹ mình trong từng câu chữ.
Bài thơ không chỉ khơi gợi tình cảm riêng tư giữa mẹ và con, mà còn gửi gắm thông điệp rộng lớn hơn: lòng biết ơn, trân trọng công ơn sinh thành, dưỡng dục. Trong nhịp sống hiện đại, con người dễ bị cuốn vào guồng quay công việc và đôi khi lãng quên đi mái ấm gia đình, lãng quên đi người mẹ tần tảo. Thơ Viễn Phương nhắc nhở ta rằng: mẹ là cội nguồn, là chốn để trở về, là điểm tựa tinh thần thiêng liêng nhất.
Đọc Mẹ, mỗi người đều có những rung động riêng. Có thể đó là niềm hạnh phúc khi còn được sống trong vòng tay mẹ, cũng có thể là nỗi xót xa khi mẹ đã đi xa. Nhưng tựu trung lại, bài thơ giúp ta nhận ra tình mẹ là bất tử, là suối nguồn nuôi dưỡng tâm hồn con người qua mọi thời đại.
Kết lại, Mẹ của Viễn Phương là một trong những bài thơ giàu sức gợi cảm xúc về tình mẫu tử trong thơ ca Việt Nam. Với hình ảnh giản dị, ngôn ngữ mộc mạc mà tha thiết, tác giả đã khắc họa thành công hình tượng người mẹ như biểu tượng của sự hi sinh, bao dung và yêu thương vô bờ bến. Bài thơ không chỉ làm xúc động trái tim người đọc mà còn thức tỉnh trong ta ý thức sống hiếu nghĩa, biết trân trọng và yêu thương mẹ nhiều hơn khi còn có thể.
Đăng nhập hoặc Tạo tài khoản miễn phí!
FQA.vn Nền tảng kết nối cộng đồng hỗ trợ giải bài tập học sinh trong khối K12. Sản phẩm được phát triển bởi CÔNG TY TNHH CÔNG NGHỆ GIA ĐÌNH (FTECH CO., LTD)
Copyright © 2025 fqa.vn All Rights Reserved