14/05/2024
Làm sao để có câu trả lời hay nhất?
14/05/2024
15/05/2024
Đến với Kiên Duyên là ta đến với một hồn thơ nhẹ nhàng, da diết nhưng sâu lắng. Bài thơ “Lối mòn xưa” đã chạm được đến sợi dây tình cảm sâu kín nhất của mỗi người: đó là tình mẫu tử, tình yêu quê hương đất nước. Có lẽ tiếng gọi mẹ âm thầm sẽ luôn cuộn xoáy trong tâm can mỗi người. Nhưng chỉ có điều, vì vòng xoay của cuộc sống, ta đã để lối mòn xưa bạc màu đi trong âm thanh của chim cuốc kêu chiều đến khản cổ.
Đầu tiên, tác phẩm là những hồi ức tuổi thơ gắn liền với tình yêu mẹ.
Hồi ấy.
Cứ mỗi lần theo mẹ buổi chợ về
Mẹ thường chỉ cây gạo quê già cỗi
Quay lại nhìn con rồi mẹ nói
Sau này.
Mẹ hóa thành cây gạo đứng trông con…
Con khóc.
Ôm tay mẹ dỗi hờn
Con không muốn mẹ hóa thành cây gạo…
Tác giả gợi lại kỉ niệm về những lần theo mẹ đi chợ, mẹ hay trêu đùa sau này mẹ sẽ hóa thành cây gạo để đứng trông chờ con. Đứa con bé bỏng lo sợ mất mẹ nên đã khóc không muốn cho mẹ hóa thành cây gạo. Hình ảnh cây gạo già cỗi nơi thôn quê được tác giả chọn làm tâm điểm thật gần gũi và giàu sức biểu đạt. Cây gạo đầu làng như chứng nhân mọi lối đi về của những người con quê hương. Cây gạo có sức sống bền bỉ ấy cũng chính là hình ảnh đẹp của tình yêu thương của mẹ cha dành cho con. Tình yêu mẹ của người con bé bỏng ngây thơ vẫn vẹn nguyên trong sáng.
Tiếp đến, tác giả bộc lộ tình yêu dành cho mẹ gắn với hình ảnh khi người con đã lớn khôn. Biện pháp nghệ thuật nhân hóa “Bao mùa cây thay áo” đã gợi tả thời gian trôi đi, tuổi thanh xuân của mẹ cũng không còn nữa. Mẹ đã già nua, yếu ớt không còn làm lụng được nhiều. Thế nhưng, con lớn lên đồng nghĩa với việc con lại mải mê chạy theo với những phù vân những thứ không lâu bền, có được rồi lại mất để rồi không kịp nhận ra ngày xa mẹ đã đến gần. Lời thơ như thấm đẫm dư vị xót xa, ân hận của chính bản thân nhà thơ.
Cuối cùng, tình yêu dành cho mẹ gắn với hình ảnh khi người con trở về. Người con sau những ngày mải mê với những phù vân, nay trở về mới chợt nhận ra lời mẹ nói. Giờ đây, chỉ còn lại những giọt nước mắt hối hận muộn màng. Hình ảnh ẩn dụ những mùa cây trút lá: gợi lên sự mất mát, lá đã trở về cội. Có lẽ người mẹ yêu quý của người con đã trở về với đất mẹ thân yêu, sau bao ngày trông ngóng con trong lặng lẽ.
Thầm gọi Mẹ ơi!
Sao nghẹn ngào trong dạ
Mẹ ở đâu, sao trắng cả khuông chiều
Con đã về. Mẹ có đợi con đâu
Để lối mòn xưa bạc màu chim cuốc gọi…
Lối mòn mà người con giờ đây bước đi trên con đường đó hàng vạn lần, có gọi đến khản cổ thì vẫn không có lời mẹ đáp. Và lối mòn ấy, phải chăng là những bước đi của mẹ, từng ngày, từng giờ mẹ ra cây gạo đầu làng chờ đón con, mẹ gọi thầm tên con bao lần mà trong vô vọng. Để rồi phải kiệt sức như con cuốc kêu giữa trời chiều. Lời thơ nhẹ nhàng mà sao cảm thấy thật xót xa.
Với thể thơ tự do, lời thơ tuôn chảy theo mạch cảm xúc dâng dâng trào theo từng câu từng chữ. Sử dụng các biện pháp nghệ thuật đặc sắc; hình ảnh thơ gần gũi giản dị những giàu sức biểu đạt. Câu thơ ngắn dài như tiếng nấc nghẹn ngào của nhân vật trữ tình khi nghĩ về người mẹ thân yêu.
Bài thơ Lối mòn xưa của tác giả Kim Duyên là một khúc ca trong bản trường ca bất tử về tình mẹ bao la. Bài thơ với lời thơ nhẹ nhàng êm ái như đưa người đọc trở về với dòng sông đầy ắp kỉ niệm in đậm trong tâm khảm mỗi người để rồi ta chợt giật mình bởi đôi lần ta đã vô tình lãng quên, vô tình với những lối mòn xưa mà với mẹ cha luôn xem nó là báu vật.
03/09/2025
Trong 13 câu thơ cuối của bài "Lối mòn xưa", Kiên Duyên đã tái hiện một không gian ký ức đầy hoài niệm, nơi "lối mòn" trở thành biểu tượng của những kỷ niệm đẹp đẽ nhưng nay đã phai nhòa. Hình ảnh thiên nhiên và con đường cũ gắn liền với tuổi trẻ, tình yêu, và những ước mơ giản dị, giờ đây lại mang sắc thái trầm lắng, phảng phất nỗi buồn. Những câu thơ không chỉ gợi nhắc vẻ đẹp của quá khứ mà còn là lời tự sự đầy cảm xúc về sự đổi thay của thời gian và lòng người. Bằng ngôn ngữ tinh tế, Kiên Duyên khéo léo khắc họa đối lập giữa cái vĩnh cửu của thiên nhiên và sự hữu hạn của kiếp người. Qua đó, tác giả gửi gắm nỗi tiếc nuối, đồng thời thể hiện khát vọng níu giữ những giá trị tinh thần trong cõi nhân gian. Kết thúc bài thơ, chất thơ không dừng lại ở sự hồi tưởng mà vươn đến chiều sâu triết lý: Con người dù đi xa đến đâu, vẫn luôn khát khao trở về với cội nguồn, nơi lối mòn xưa như một chứng nhân lặng thầm chô những buồn vui, mất mát. Những vần thơ cuối mang âm hưởng thiết tha, vừa xót xa, vừa lặng lẽ thắp lên hy vọng về sự hòa hợp giữa con người và ký ức trong dòng chảy vô tận của thời gian.
14/05/2024
1. Mở bài:
– Dẫn dắt, giới thiệu khái quát tác giả, tác phẩm.
– Nêu ý kiến khái quát về chủ đề và nét đặc sắc về hình thức nghệ thuật của tác phẩm.
– Mẹ! một tiếng Mẹ thôi mà sao nghe thân thương quá đỗi. Biết bao nhiêu ca từ ca ngợi về tình yêu vĩ đại ấy nhưng có lẽ đều bất lực. Bởi không ai có thể khám phá hết được trái tim vĩ đại của mẹ. Mặc dù “mẹ của con rất đời thường, rất thực. Nhưng trong con, mẹ như một tượng đài”.
– Bài thơ Lối mòn xưa của tác giả Kên Duyên là một khúc ca trong bản trường ca bất tử về tình mẹ bao la. Bài thơ với lời thơ nhẹ nhàng êm ái như đưa người đọc trở về với dòng sông đầy ắp kỉ niệm in đậm trong tâm khảm mỗi người để rồi ta chợt giật mình bởi đôi lần ta đã vô tình lãng quên, vô tình với những lối mòn xưa mà với mẹ cha luôn xem nó là báu vật.
2. Thân bài:
* Giới thiệu tác giả, tác phẩm phân tích đánh giá lối mòn xưa ; phân tích đánh giá bài thơ lối mòn xưa
Đến với Kiên Duyên là ta đến với một hồn thơ nhẹ nhàng, da diết nhưng sâu lắng. Bài thơ Lối mòn xưa đã chạm được đến sợi dây tình cảm sâu kín nhất của mỗi người: đó là tình mẫu tử, tình yêu quê hương đất nước. Có lẽ tiếng gọi mẹ âm thầm sẽ luôn cuộn xoáy trong tâm can mỗi người. Nhưng chỉ có điều, vì vòng xoay của cuộc sống, ta đã để lối mòn xưa bạc màu đi trong âm thanh của chim cuốc kêu chiều đến khản cổ.
a. Luận điểm 1: Tình yêu mẹ gắn liền với hồi ức tuổi thơ
Hồi ấy.
Cứ mỗi lần theo mẹ buổi chợ về
Mẹ thường chỉ cây gạo quê già cỗi
Quay lại nhìn con rồi mẹ nói
Sau này.
Mẹ hóa thành cây gạo đứng trông con…
Con khóc.
Ôm tay mẹ dỗi hờn
Con không muốn mẹ hóa thành cây gạo…
– Kỉ niệm với mẹ là những lần theo mẹ đi chợ, mẹ hay trêu đùa sau này mẹ sẽ hóa thành cây gạo để đứng trông chờ con.
– Đứa con bé bỏng lo sợ mất mẹ nên đã khóc không muốn cho mẹ hóa thành cây gạo.
→ Mẹ – hình ảnh cây gạo già cỗi nơi thôn quê được tác giả chọn làm tâm điểm thật gần gũi và giàu sức biểu đạt. Cây gạo đầu làng như chứng nhân mọi lối đi về của những người con quê hương. Cây gạo có sức sống bền bỉ ấy cũng chính là hình ảnh đẹp của tình yêu thương của mẹ cha dành cho con. Tình yêu mẹ của người con bé bỏng ngây thơ vẫn vẹn nguyên trong sáng.
phân tích đánh giá lối mòn xưa ; phân tích đánh giá bài thơ lối mòn xưa
b. Luận điểm 2: Tình yêu dành cho mẹ gắn với hình ảnh khi người con đã lớn khôn
Năm tháng trôi qua
Bao mùa cây thay áo
Mẹ già nua, gánh hàng sáo cũng thưa dần
Con lớn lên rồi
Mê mải những phù vân
Chẳng kịp nhận ra
Ngày đến gần – xa mẹ…
– Sử dụng biện pháp nghệ thuật nhân hóa: Bao mùa cây thay áo
→ Thời gian trôi đi, tuổi thanh xuân của mẹ cũng không còn nữa. Mẹ đã già nua, yếu ớt không còn làm lụng được nhiều.
– Thế nhưng, con lớn lên đồng nghĩa với việc con lại mải mê chạy theo với những phù vân những thứ không lâu bền, có được rồi lại mất để rồi không kịp nhận ra ngày xa mẹ đã đến gần.
→ Lời thơ thấm đẫm dư vị xót xa, ân hận.
c. Luận điểm 3: Tình yêu dành cho mẹ gắn với hình ảnh khi người con trở về.
– Người con sau những ngày mải mê với những phù vân, nay trở về mới chợt nhận ra lời mẹ nói.
– Giờ đây, chỉ còn lại những giọt nước mắt hối hận muộn màng.
– Hình ảnh ẩn dụ những mùa cây trút lá: gợi lên sự mất mát, lá đã trở về cội.
→ Có lẽ người mẹ yêu quý của người con đã trở về với đất mẹ thân yêu, sau bao ngày trông ngóng con trong lặng lẽ.
– Tiếng gọi thầm mẹ ơi nghẹn ngào không lời đáp. Mẹ ở đâu không thấy, chỉ thấy một màu trắng tang thương của khuông chiều .
– Con đã về nhưng mẹ không thể chờ đợi được con. Để lối mòn xưa bạc màu chim cuốc gọi.
=> Lối mòn mà người con giờ đây bước đi trên con đường đó hàng vạn lần, có gọi đến khản cổ thì vẫn không có lời mẹ đáp. Và lối mòn ấy, phải chăng là những bước đi của mẹ, từng ngày, từng giờ mẹ ra cây gạo đầu làng chờ đón con, mẹ gọi thầm tên con bao lần mà trong vô vọng. Để rồi phải kiệt sức như con cuốc kêu giữa trời chiều.
=> Lời thơ nhẹ nhàng mà sao cảm thấy thật xót xa.
phân tích đánh giá lối mòn xưa ; phân tích đánh giá bài thơ lối mòn xưa
d. Nghệ thuật đặc sắc của bài thơ:
- Với thể thơ tự do, lời thơ tuôn chảy theo mạch cảm xúc dâng dâng trào theo từng câu từng chữ. Sử dụng các biện pháp nghệ thuật đặc sắc; hình ảnh thơ gần gũi giản dị những giàu sức biểu đạt. Câu thơ ngắn dài như tiếng nấc nghẹn ngào của nhân vật trữ tình khi nghĩ về người mẹ thân yêu.
3. Kết bài: Khẳng định vị trí và ý nghĩa của bài thơ.
– Thời gian có vần xoay, nhưng âm hưởng của bài thơ vẫn còn vang vọng đâu đây trong tâm thức người đọc.
– Nhắc nhở về lẽ sống cao đẹp: Hãy yêu thương, chia sẻ cùng cha mẹ khi còn có thể, đừng để đến lúc ân hận thì đã quá muộn.
Đăng nhập hoặc Tạo tài khoản miễn phí!
FQA.vn Nền tảng kết nối cộng đồng hỗ trợ giải bài tập học sinh trong khối K12. Sản phẩm được phát triển bởi CÔNG TY TNHH CÔNG NGHỆ GIA ĐÌNH (FTECH CO., LTD)
Copyright © 2025 fqa.vn All Rights Reserved