22/04/2024
Làm sao để có câu trả lời hay nhất?
22/04/2024
22/04/2024
Nguyễn Minh Châu là nhà văn lớn, là cây bút tiên phong của văn học Việt Nam thời kì đổi mới. Hành trình sáng tác của ông chia làm hai giai đoạn: Trước thập kỉ tám mươi, ông là ngòi bút sử thi có thiên hướng trữ tình lãng mạn. Giai đoạn sau, ông chuyển sang cảm hứng thế sự với những vấn đề nghiêng hẳn về đạo đức, số phận con người và triết lí nhân sinh. Phong cách truyện ngắn của Nguyễn Minh Châu là tự sự triết lí. Truyện ngắn Cỏ lau tiêu biểu cho hướng tiếp cận cuộc sống con người từ góc độ thế sự của nhà văn ở giai đoạn sáng tác thứ hai.
Tác phẩm kể về số phận và cuộc đời của nhân vật Cỏ vốn được ông nội nhặt nuôi ở một đồi cỏ lau và được đặt tên giống với loài cây này. Tính tình cậu ta từ nhỏ đã trầm mặc ít nói, lớn lên khi ông nội mất càng sống khép kín hơn. Cỏ là một nhân vật đáng thương, mặc dù trải qua những đau khổ, mất mát nhưng vẫn lạc quan, yêu đời, có một tâm hồn nghệ sĩ, ước mơ cao đẹp và yêu quê hương tha thiết, khát khao cống hiến cho quê hương. Suốt cuộc đời Cỏ chỉ có người bạn thân duy nhất luôn kề cạnh và cảm thông, đó là người kể chuyện xưng “tôi”. Kết thúc truyện là khung cảnh hiện tại, khi nhân vật tôi đã thay Cỏ thực hiện ước mơ của mình và không thôi nhớ về những kỉ niệm đẹp của thời đã qua. Còn Cỏ thì mãi mãi là một cậu thanh niên trẻ nằm bên đồi cỏ lau.
Chủ đề của truyện ngắn Cỏ lau là ca ngợi niềm tin, thái độ sống tích cực, tâm hồn trong sáng của nhân vật Cỏ mặc dù cho cuộc đời có cô đơn, bất hạnh và vây quanh bởi những niềm đau; là ca ngợi tình bạn cao cả, giữa Cỏ và nhân vật “tôi”, từ đó đặt ra vấn đề về số phận con người, về tình bạn vĩnh cửu và niềm tin của chúng ta trong cuộc sống đời thường.
Cốt truyện được triển khai qua ba sự kiện chính, các sự kiện được sắp xếp lần lượt theo thời gian và gắn với cuộc đời của nhân vật Cỏ. Đặc biệt kết thúc truyện bất ngờ, để lại nhiều xúc cảm cho người đọc, qua đó ẩn chứa những suy ngẫm thấm thía về cuộc sống và số phận con người.
Câu chuyện trong tác phẩm được kể ở ngôi thứ nhất, qua lời của nhân vật tôi – một người bạn luôn đồng hành, ở bên và chia sẻ niềm vui cũng như nỗi buồn cùng nhân vật Cỏ. Lời kể trong truyện vì thế có giọng điệu khi thì xót xa cho cảnh ngộ của Cỏ, khi thì là lời của một người bạn thủ thỉ, tâm tình, đồng cảm, động viên với bạn của mình. Lời kể ấy cứ nhẹ nhàng thấm vào lòng người đọc như chất sữa trong cọng cỏ non xuất hiện trong kỉ niệm của hai nhân vật.
Đầu tiên, hình ảnh cỏ lau mang biểu tượng gắn liền với hoàn cảnh sống của nhân vật Cỏ. Cỏ lau xuất hiện đậm đặc trong các trang truyện của Nguyễn Minh Châu và cũng là đặc trưng của vùng quê hương mà nhà văn đã từng gắn bó. Đồi cỏ lau là hình ảnh mở đầu câu chuyện dẫn dắt vào hoàn cảnh đáng thương của cậu bé được nhặt về trên đồi lau và được đặt tên là Cỏ.
Cỏ lau còn biểu tượng về niềm tin, sức sống của nhân vật Cỏ. Mặc dù trải qua những khổ đau, mất mát nhưng Cỏ vẫn tìm cách xoa dịu trong những cơn mưa để sưởi ấm, vượt qua; để sống và mộng tưởng: “Mưa là lạnh, nhưng lòng tao ấm, mưa buồn nhưng có thể xoa dịu lòng tao, mày biết mà cứ hỏi tào lao.”
Cỏ lau là biểu tượng chắp cánh cho tâm hồn nghệ sĩ, ước mơ, tình yêu quê hương của Cỏ. Vào khung cảnh thơ mộng, thơm mát của ngọn đồi cỏ lau; Cỏ cùng nhân vật “tôi” cất lên bản nhạc buồn ngai ngái như nỗi lòng của Cỏ. Qua đấy Cỏ thấy nhẹ lòng hơn và suy tưởng đến ước mơ sau này của bản thân gắn bó với hương thơm đồi cỏ, với quê hương. “Thằng Cỏ là một nghệ sĩ, ít nhất trong mắt tôi nó là như vậy, nhưng nó chỉ đánh những bản nhạc hàn lâm buồn mà nghe ngai ngái sao đấy, nhiều khi nghe tôi còn muốn đấm vỡ mặt của nó. Ngứa tai nhưng không hiểu sao tôi lại thích nhìn nó đánh đàn, khi tiếng đàn cất lên có vẻ như lòng nó cũng nhẹ nhàng hơn". Qua đó, ta thấy được tâm hồn nghệ sĩ của Cỏ. “Sau này tao muốn làm giáo viên, về quê dạy học, tao thấy muốn thay đổi cuộc đời thì phải có tri thức, phải có hiểu biết mày ạ, làng mình còn thiếu tri thức nhiều quá, đa số tụi nhỏ đều nghỉ học đi làm ở cấp hai cả rồi". Ước mơ hết sức cao cả của Cỏ khi muốn được gắn bó và cống hiến xây dựng quê hương. Chắc chỉ có tâm hồn nghệ sĩ như nó mới nói đất thơm thôi". Tình yêu quê hương sâu đậm mới có thể yêu quý, ngửi thấy hương thơm từ đất trời quê hương.
Cuối cùng, cỏ lau là biểu tượng vĩnh cửu, mở ra hình ảnh của một thế giới tâm tinh huyền ảo. Không gian cỏ lau cuối truyện kéo nhân vật “tôi” về những kỉ niệm thuở xưa với người bạn Cỏ: “Tôi ngồi trên bãi cỏ lau sau mùa mưa… Thằng Cỏ nói đúng, nó thơm và ngọt thật, đó là mùi vị của quê hương". Không gian đó còn mang chiều sâu thẳm, mênh mông của cõi tâm linh, của thế giới tâm hồn đang vang vọng lại tiếng đàn năm xưa phát ra từ tâm hồn đầy vẻ linh thiêng, huyền nhiệm, hư không. Nơi ấy là nơi mà Cỏ được tìm thấy khi sinh ra và cũng là nơi Cỏ an nghỉ khi không còn trên cõi đời này nữa: “đâu đó trong gió thoảng qua tiếng đàn “li…la…li…la” … sau lưng tôi là một đám đất cao, bên trên lơ thơ mọc vài ngọn cỏ lau cao đến đầu gối người, một viên đá rõ ràng viết: “Nguyễn Văn Cỏ (1983 – 2005)”.
Qua văn bản Cỏ lau, Nguyễn Minh Chau đã đem đến cho người đọc rất nhiều thông điệp ý nghĩa như biết trân trọng những điều bình dị trong cuộc sống để gạn lọc hạnh phúc cho tâm hồn, từ đấy vượt lên số phận, nghịch cảnh. Không ai đoán trước được số phận của mình nên hãy trân trọng từng phút giây được sống, được ước mơ và phấn đấu thực hiện ước mơ chính đáng của bản thân. Bên cạnh đó, tác giả còn xây dựng một tình bạn đẹp để cùng nhau chia sẻ, giúp đỡ và giành cho nhau những yêu thương chân thành.
04/09/2025
Nguyễn Minh Châu, với ngòi bút tài hoa và tấm lòng nhân hậu, đã khắc họa thành công nhiều nhân vật mang vẻ đẹp riêng biệt. Trong đoạn trích "Cỏ lau", mặc dù chỉ xuất hiện thoáng qua nhưng hình tượng Cỏ đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc bởi vẻ đẹp của sự sống mãnh liệt và lòng vị tha cao cả. Vẻ đẹp ấy không phô trương mà ẩn chứa trong những hành động thầm lặng, giản dị, làm bật lên phẩm chất cao quý của người phụ nữ Việt Nam trong chiến tranh.
Trước hết, Cỏ hiện lên với vẻ đẹp của sự sống mãnh liệt giữa hiện thực khốc liệt. Tên của cô gợi liên tưởng đến loài cỏ lau, một loài thực vật hoang dại, sinh sôi nảy nở trên những mảnh đất cằn cỗi, sỏi đá. Cỏ không yếu đuối, mỏng manh mà ngược lại, cô mang trong mình một sức sống dẻo dai, kiên cường đến kinh ngạc. Hoàn cảnh chiến tranh đầy rẫy hiểm nguy, bom đạn, nhưng Cỏ vẫn vươn lên, sống một cách có ích và đầy ý nghĩa. Cô không chỉ sống cho mình mà còn trở thành điểm tựa cho những người đồng đội, đặc biệt là Thảo - người lính bị thương nặng. Giữa chiến trường khói lửa, hình ảnh cô gái trẻ tuổi miệt mài chăm sóc, băng bó vết thương cho đồng đội đã trở thành một biểu tượng đẹp của lòng nhân ái và khát khao sống. Cỏ sống và chiến đấu, nhưng trên hết, cô muốn những người khác cũng được sống. Sức sống của Cỏ không chỉ là sự tồn tại về mặt thể chất, mà còn là ngọn lửa tinh thần thắp lên hy vọng cho những con người đang cận kề cái chết.
Bên cạnh sức sống mãnh liệt, vẻ đẹp của Cỏ còn tỏa sáng từ lòng vị tha, sự hi sinh thầm lặng. Cô đã dành hết sự quan tâm, chăm sóc cho Thảo, thậm chí chấp nhận hiểm nguy để cứu sống anh. Hành động của Cỏ không hề toan tính, không màng danh lợi hay sự đền đáp, mà chỉ xuất phát từ trái tim nhân hậu, bao dung. Cỏ sẵn sàng san sẻ những thứ quý giá nhất mình có, như chút nước uống, miếng lương khô, để đổi lấy sự sống cho đồng đội. Đặc biệt, vẻ đẹp của lòng vị tha còn được thể hiện qua cái chết của Cỏ. Cô đã hy sinh thân mình, trở thành "tấm lá chắn" để bảo vệ người khác. Cái chết của Cỏ không hề bi lụy mà trở nên cao cả, thiêng liêng, làm bật lên sự hy sinh thầm lặng nhưng vĩ đại của những con người trong chiến tranh.
Qua hình tượng nhân vật Cỏ, Nguyễn Minh Châu đã thể hiện một cái nhìn đầy nhân văn về con người Việt Nam. Vẻ đẹp của Cỏ không phải là vẻ đẹp ngoại hình mà là vẻ đẹp của tâm hồn, của phẩm chất. Cô đại diện cho thế hệ những người trẻ Việt Nam đã sống và cống hiến hết mình cho đất nước, không màng đến những lợi ích cá nhân. Họ có thể là những người lính, những cô gái thanh niên xung phong, những người dân bình dị, nhưng đều mang trong mình sức sống mãnh liệt và lòng vị tha cao cả, góp phần làm nên chiến thắng của dân tộc.
Tóm lại, với nghệ thuật miêu tả tinh tế và xây dựng hình tượng nhân vật giàu ý nghĩa, Nguyễn Minh Châu đã thành công trong việc khắc họa vẻ đẹp của Cỏ. Cô không chỉ là một nhân vật trong tác phẩm mà còn là biểu tượng cho sức sống, lòng vị tha và sự hi sinh thầm lặng của người phụ nữ Việt Nam trong chiến tranh. Hình tượng Cỏ sẽ mãi là một nốt trầm sâu lắng, một bài ca bi tráng về con người, về đất nước.
29/08/2025
Nguyễn Minh Châu là một trong những cây bút tiêu biểu của văn học Việt Nam hiện đại, đặc biệt ở giai đoạn sau 1975 với phong cách giàu suy tư triết lí, khám phá chiều sâu con người. Truyện ngắn Cỏ lau để lại trong lòng bạn đọc nhiều dư âm bởi giọng văn trầm buồn mà tha thiết. Trong tác phẩm ấy, nhân vật Cỏ hiện lên giản dị, mộc mạc nhưng có một vẻ đẹp nhân cách đáng trân trọng: đó là vẻ đẹp của một con người giàu tình cảm, gắn bó với thiên nhiên, quê hương và ấp ủ những ước mơ trong sáng.
Trước hết, Cỏ gợi ấn tượng bởi số phận thiệt thòi, cô độc. Cậu vốn chỉ là đứa trẻ bị bỏ rơi, được ông nội nhặt về nuôi, lớn lên trong cảnh thiếu thốn tình thương gia đình. Khi ông mất, Cỏ càng trở nên khép kín, chỉ có một vài người bạn thân và một tình yêu đơn phương sâu đậm. Đời cậu gắn với những mất mát: ông nội mất trong ngày mưa, cô gái cậu yêu rời xa cũng vào ngày mưa. Dường như cuộc đời Cỏ luôn in dấu buồn đau. Song điều đáng quý là từ trong những bất hạnh ấy, nhân vật không trở nên hằn học, bi quan, trái lại vẫn giữ được một tâm hồn tinh tế và trong trẻo.
Cái đẹp của Cỏ trước hết là tình yêu thiên nhiên, sự đồng cảm sâu sắc với đất trời quê hương. Giữa cơn mưa, Cỏ có thể tìm thấy hơi ấm, sự vỗ về, dù mưa gắn liền với những kỉ niệm buồn. Trên đồi cỏ lau, cậu ngậm một cọng cỏ non và cảm nhận được hương sữa ngọt ngào, tinh khiết. Chỉ một chi tiết nhỏ ấy đã cho thấy Cỏ có một tâm hồn nghệ sĩ, một trái tim biết lắng nghe và rung động trước vẻ đẹp giản dị của thiên nhiên. Cỏ nhìn thấy trong cỏ lau, trong mùi đất sau mưa cái “hương thơm đất trời” – thứ mà người khác có thể bỏ qua nhưng với cậu, nó là phần hồn quê hương.
Không chỉ dừng lại ở tình yêu thiên nhiên, Cỏ còn là một con người giàu khát vọng và lý tưởng nhân văn. Ước mơ lớn nhất của cậu là trở thành một giáo viên để gieo mầm tri thức cho trẻ em quê nhà. Giữa một vùng đất nghèo khó, nơi nhiều đứa trẻ phải bỏ học giữa chừng, Cỏ khát khao được mang ánh sáng tri thức về đây, mong “thay đổi cuộc đời bằng tri thức”. Ước mơ ấy giản dị nhưng chứa chan nhân ái và tinh thần trách nhiệm với cộng đồng. Nó khác với mong muốn thực dụng của nhiều người khác: không phải tiền bạc, danh lợi ở chốn đô thị, mà là sự cống hiến bền bỉ cho quê hương. Điều này làm nên vẻ đẹp cao quý của nhân vật.
Hình tượng Cỏ còn đẹp ở chỗ: dẫu cuộc đời ngắn ngủi (cậu mất khi mới ngoài hai mươi tuổi), nhưng Cỏ đã để lại trong lòng bạn bè, học trò một hình ảnh khó quên. Chính sự đồng cảm của người bạn kể chuyện – khi hút cọng cỏ non và nhận ra hương thơm ngọt ngào của quê hương – đã khẳng định giá trị tinh thần mà Cỏ để lại. Cậu ra đi, nhưng vẫn sống mãi trong ký ức người khác như một biểu tượng của sự trong sáng, giàu nhân hậu, chan chứa tình quê.
Có thể nói, vẻ đẹp nhân vật Cỏ là vẻ đẹp của một tâm hồn thanh khiết, giàu tình cảm và lí tưởng. Bằng bút pháp giàu chất trữ tình, kết hợp giữa tự sự và biểu cảm, Nguyễn Minh Châu đã dựng nên một hình tượng vừa gần gũi vừa giàu sức ám ảnh. Qua đó, nhà văn gửi gắm thông điệp: trong cuộc đời đầy bất trắc, con người vẫn có thể sống đẹp, gắn bó với quê hương và nuôi dưỡng những ước mơ cao cả.
Nhân vật Cỏ trong Cỏ lau không chỉ là hình ảnh một thanh niên bất hạnh mà còn là biểu tượng của vẻ đẹp tâm hồn Việt Nam: yêu thiên nhiên, yêu quê hương, sống giàu mơ ước và biết hướng tới cộng đồng. Chính vẻ đẹp ấy đã khiến nhân vật sống mãi trong lòng bạn đọc, đồng thời khẳng định giá trị nhân văn sâu sắc trong sáng tác của Nguyễn Minh Châu.
22/04/2024
Nguyễn Minh Châu là cây bút tiên phong của văn học thời kì đổi mới. Nhà văn "thuộc một trong số những nhà văn mở đường tinh anh và tài năng nhất của văn học ta hiện nay” (Nguyên Ngọc). Trước năm 1975, trang văn của ông thiên về khuynh hướng sử thi và cảm hứng lãng mạn với quan niệm: cái đẹp là cái anh hùng cao cả, tiêu biểu là truyện ngắn Mảnh trăng cuối rừng in trong tập Dấu chân người lính (1972). Sau 1975, bằng sự tìm tòi, đổi mới, ngòi bút của ông hướng vào những vấn đề thế sự, đời tư, đậm chất triết lí nhân sinh. Bằng cái nhìn đa diện đa chiều, ông đã đi sâu khai thác đời sống con người trong những mối quan hệ xã hội phức tạp để khám phá "hạt ngọc ẩn giấu trong bề sâu tâm hồn con người". Các truyện ngắn Chiếc thuyền ngoài xa, Bến quê, Bức tranh của ông đều khai thác khá sâu sắc số phận cá nhân và thân phận con người trong cuộc sống mưu sinh, trong hành trình nhọc nhằn kiếm tìm hạnh phúc và hoàn thiện nhân cách. Trong đó, Chiếc thuyền ngoài xa sáng tác tháng 8/1983 là một truyện ngắn tiêu biểu cho phong cách sáng tác của Nguyễn Minh Châu sau 1975, đồng thời cũng là một tác phẩm xuất sắc của văn học Việt Nam thời kì đổi mới .
Truyện kể về chuyến đi thực tế của Phùng, một nghệ sĩ nhiếp ảnh tài hoa, thiết tha với cái đẹp, tâm huyết với nghề, một con người có trái tim giàu lòng trắc ẩn. Theo yêu cầu của trưởng phòng, Phùng đã đến một vùng ven biển miền Trung cũng là chiến trường xưa của anh thời kháng chiến chống Mỹ để chụp một bức ảnh với cảnh biển buổi sáng có sương về bổ sung cho bộ lịch năm sau. Sau một tuần "phục kích", anh đã chụp được một "cảnh đắt trời cho": cảnh chiếc thuyền đánh cá thu lưới lúc bình minh. Nhưng khi chiếc thuyền ấy vào bờ, anh đã vô cùng ngạc nhiên khi chứng kiến cảnh bạo lực trong gia đình hàng chài: người chồng đánh vợ một cách tàn nhẫn mà người vợ không kêu, không chống trả, không chạy trốn, còn thằng con vì bảo vệ mẹ mà đánh cha rồi lại bị cha đánh. Ba ngày sau, cảnh tượng đó lại diễn ra và lần này Phùng đã xông ra buộc lão đàn ông phải chấm dứt hành động độc ác. Lão đàn ông đánh trả, Phùng bị thương, anh được đưa về trạm y tế của tòa án huyện. Ở đấy, anh đã gặp chánh án Đẩu, bạn chiến đấu năm xưa của mình. Và cũng tại đây, anh đã nghe câu chuyện của người đàn bà hàng chài với bao sự cảm thông và ngỡ ngàng. Anh đã ngạc nhiên khi chứng kiến việc người đàn bà đáng thương kia được chánh án Đẩu mời đến để giải quyết công việc gia đình đã van lạy quý tòa đừng bắt bà bỏ người chồng vũ phu. Phùng và Đẩu đã vỡ lẽ ra nhiều điều sau khi nghe câu chuyện cuộc đời của người đàn bà. Rời vùng biển với tấm ảnh ưng ý, Phùng đã hoàn thành nhiệm vụ mà trưởng phòng giao. Sau đó, mỗi lần ngắm kĩ tấm ảnh ấy, Phùng vẫn thấy hiện lên màu hồng hồng của ánh sương mai và nếu nhìn lâu hơn, Phùng lại thấy người đàn bà ấy đang bước ra khỏi tấm ảnh. Vậy là trong chuyến đi ấy, Phùng đã chụp được bức ảnh chiếc thuyền ngoài xa và chứng kiến một câu chuyện đẫm nước mắt, đầy trái ngang của một gia đình làng chài để rồi anh đã nhận thức ra nhiều điều về con người, về mối quan hệ giữa cuộc đời và nghệ thuật. Từ câu chuyện về một bức ảnh nghệ thuật và sự thật cuộc đời đằng sau bức ảnh, truyện ngắn Chiếc thuyền ngoài xa đã mang đến một bài học đúng đắn về cách nhìn nhận cuộc sống và con người: một cách nhìn đa diện, nhiều chiều, về cách phát hiện ra bản chất sau vẻ đẹp bên ngoài của hiện tượng. Theo câu chuyện kể cùng những phát hiện của Phùng, nhà văn đã gửi gắm nhiều thông điệp có ý nghĩa triết lí nhân sinh sâu sắc. Đây cũng là cách xây dựng cốt truyện hấp dẫn, tình huống truyện độc đáo của Nguyễn Minh Châu.
Nguyễn Minh Châu đã dụng công khi đặt cho truyện ngắn của mình một nhan đề độc đáo, gợi nhiều liên tưởng sâu xa. Hình ảnh “chiếc thuyền” vốn rất quen thuộc trong đời sống đã trở thành là hình ảnh ẩn dụ trong nghệ thuật. “Chiếc thuyền” vừa gợi ra sự thi vị, thơ mộng vừa gợi ra sự lênh đênh, bất trắc. Còn “ngoài xa” là giới định không gian, gợi ra sự xa vời, khó tới, mông lung, vô định. Khi đặt hình ảnh “chiếc thuyền ngoài xa” trong mối quan hệ với các nhân vật thì nhan đề ấy lại gợi ra nhiều ý nghĩa. Với nghệ sĩ Phùng, “chiếc thuyền ngoài xa” trong sương sớm là cảnh đắt trời cho, một vẻ đẹp toàn bích mà anh đã mất công tìm kiếm, là biểu tượng của cái đẹp mà khi chiêm ngưỡng nó, anh thấy tâm hồn mình trong ngần. Nhưng với một gia đình hàng chài đông con thì chiếc thuyền đó lại là không gian sinh sống chật chội, là cuộc sống mưu sinh khó nhọc, bấp bênh. Hơn nữa, nhìn xa thì đẹp thế, còn thuyền đó về bờ lại diễn ra cảnh tượng đau lòng: chồng đánh vợ, con đánh cha, cha đánh con. Những hình ảnh ấy, cảnh tượng ấy nếu nhìn từ xa sẽ không bao giờ thấy được. Vậy là chiếc thuyền nghệ thuật thì ở ngoài xa, còn sự thật cuộc đời thì ở rất gần, người nghệ sĩ đừng vì nghệ thuật mà bỏ quên cuộc đời. Xa và gần, bên ngoài và thẳm sâu, đẹp và xấu, thiện và ác...đó cũng là cách nhìn , cách tiếp cận của nghệ thuật chân chính. Vì thế người nghệ sĩ không thể nhìn nhận, đánh giá sự vật, con người một cách đơn giản, đừng nhầm lẫn hiện tượng với bản chất, hình thức bên ngoài và nội dung bên trong không phải bao giờ cũng thống nhất, đừng vội đánh giá con người sự vật ở dáng vẻ bề ngoài, phải phát hiện bản chất thực sau vẻ ngoài đẹp đẽ của hiện tượng. Người nghệ sĩ cần có cái nhìn đa diện nhiều chiều, có cả sự cảm thông, thấu hiểu chân thành sâu sắc thì mới có thể gắn bó và khám phá bản chất cuộc đời đa đoan, đa sự, để phản ánh hiện thực ẩn kín từ cuộc sống, từ con người bên trong. “Chiếc thuyền ngoài xa” đúng là một nhan đề đặc sắc vừa có ý nghĩa tả thực vừa có ý nghĩa biểu tượng về mối quan hệ giữa cuộc đời và nghệ thuật, về cách nhìn con người của người nghệ sĩ. Với nhan đề này, Nguyễn Minh Châu đã gửi gắm những trăn trở của mình về nghệ thuật cùng sự tin yêu, khắc khoải lo âu đối với cuộc sống và con người.
Đăng nhập hoặc Tạo tài khoản miễn phí!
FQA.vn Nền tảng kết nối cộng đồng hỗ trợ giải bài tập học sinh trong khối K12. Sản phẩm được phát triển bởi CÔNG TY TNHH CÔNG NGHỆ GIA ĐÌNH (FTECH CO., LTD)
Copyright © 2025 fqa.vn All Rights Reserved