Nhà thơ Vũ Tuấn là một nhà thơ tiêu biểu của nền văn học Việt Nam. Ông có rất nhiều những tác phẩm hay tạo được tiếng vang lớn trong lòng đọc giả như Khúc hát người xa xứ, Gọi làng, Chiều sông Thương,... Trong đó bài thơ Về miền ký ức là một bài thơ đặc sắc, nói lên nỗi niềm của người con xa quê, luôn đau đáu nỗi nhớ quê hương và mong ngóng ngày trở về.
Bài thơ Về miền ký ức là một bài thơ tràn ngập những kỉ niệm của tuổi thơ, những hình ảnh gần gũi, quen thuộc nhưng lại gợi lên bao nhiêu cảm xúc. Con đường làng, cỏ cây, hoa dại, dòng sông, bến nước, con đò, chiều sương, cánh diều, tiếng sáo, đàn trâu, tiếng gà gáy, mái ngói đỏ, hàng cau, vườn mía,...đó đều là những hình ảnh gắn liền với tuổi thơ của mỗi người. Với nhà thơ Vũ Tuấn, đó chỉ còn là những kí ức, nhưng với những ai đang sống và làm việc nơi xa xứ, thì những hình ảnh ấy vẫn hằng in đậm trong tâm trí, thôi thúc họ trở về nơi đã sinh ra.
Ở khổ thơ đầu, tác giả nhắc lại những hình ảnh của tuổi thơ, của một miền quê thanh bình, yên ả. Đó là con đường làng, cỏ cây, hoa dại ven đường, là dòng sông, bến nước, con đò, là những buổi trưa hè đi học cùng chúng bạn. Tất cả những hình ảnh ấy đều gợi lên một tuổi thơ hồn nhiên, trong sáng, vô lo vô nghĩ.
Con đường làng sỏi đá, gập ghềnh, cỏ mọc um tùm, hoa dại nở ven đường. Mỗi lần đi học, tôi đều đi qua con đường này. Những bông hoa dại nở rực rỡ, tỏa hương thơm ngát, khiến tôi cảm thấy vui vẻ, yêu đời hơn. Dòng sông hiền hòa, êm đềm chảy quanh xóm làng. Bên bờ sông, có những hàng cây xanh mát, những bãi cỏ rộng lớn, là nơi chúng tôi thường xuyên chơi đùa, thả diều, bắt cá.
Khổ thơ tiếp theo, tác giả nhắc đến những hình ảnh của cuộc sống thường nhật, của những người dân nơi thôn quê. Đó là hình ảnh mẹ già đứng chờ con ở bến sông, là hình ảnh những đứa trẻ chăn trâu, thả diều trên cánh đồng. Tất cả những hình ảnh ấy đều rất đỗi thân thương, gần gũi, khiến ta thêm yêu mến quê hương, đất nước.
Hỡi ô...cái thuở ban đầu...
Lòng ta...thương lắm...nhớ nhiều...
Bên sông...mẹ đứng...trông chiều...
Chiều nay...con đã...trở về...quê hương!
Hình ảnh mẹ già đứng chờ con ở bến sông là một hình ảnh rất cảm động, thể hiện tình mẫu tử thiêng liêng, cao quý. Mẹ luôn là người chờ đợi con trở về sau mỗi chuyến đi xa. Dù con có đi đâu, làm gì, thì mẹ vẫn luôn là chỗ dựa tinh thần vững chắc nhất.
Trong khổ thơ cuối, tác giả bộc lộ trực tiếp nỗi lòng của mình khi trở về thăm quê hương. Đó là nỗi nhớ nhung da diết, khôn nguôi về những kỉ niệm tuổi thơ, về những người thân yêu.
Mưa bụi bay...nhè nhẹ...bay...
Trời xuân...giăng mắc...dây mây...
Cỏ non...tràn biếc...cả chân trời...
Ngày mai...ta lại...xa rồi...
Xa rồi...những dấu chân bò...
Xa rồi...những buổi trưa hè...
Rủ nhau tắm mát...sông quê...
Rủ nhau trốn ngủ...trường làng...
Đánh trận...giằng niêu...bằng giang...
Nỗi nhớ về những kỉ niệm tuổi thơ thật da diết, khôn nguôi. Đó là những kỉ niệm về những buổi trưa hè nắng chói chang, cùng lũ bạn rủ nhau đi tắm sông, trốn ngủ, đánh trận giả bằng giang. Những kỉ niệm ấy đã in sâu vào tâm trí của tác giả, trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời của ông.
Bài thơ Về miền ký ức là một bài thơ hay, giàu cảm xúc. Bài thơ đã gợi lên trong lòng người đọc những kỉ niệm đẹp đẽ về tuổi thơ, về quê hương, đất nước. Bài thơ cũng thể hiện tình yêu quê hương tha thiết của nhà thơ Vũ Tuấn.