Chia sẻ đề thi ngay thôi
Hóa Học
Lớp 11
2023
Bình Thuận
178
0
Hóa Học
Lớp 11
2023
Bình Dương
112
0
Hóa Học
Lớp 11
2023
Bình Định
103
0
Toán Học
Lớp 11
2023
Thanh Hóa
114
0
Toán Học
Lớp 11
2023
Hải Dương
105
0
Toán Học
Lớp 11
2023
Cà Mau
88
0
Toán Học
Lớp 11
2023
Bà Rịa - Vũng Tàu
106
0
Toán Học
Lớp 11
2023
Ninh Bình
98
0
Toán Học
Lớp 11
2023
Ninh Bình
150
0
Toán Học
Lớp 11
2023
Thừa Thiên Huế
108
0
Ngữ Văn
Lớp 11
2023
Hà Tĩnh
3776
22
Ngữ Văn
Lớp 11
2023
Quảng Nam
450
19
Ngữ Văn
Lớp 11
2023
Bắc Ninh
437
5
Ngữ Văn
Lớp 11
2023
TP.Hồ Chí Minh
434
5
Ngữ Văn
Lớp 11
2023
Hà Nội
285
12
I. ĐỌC HIỂU (6,0 điểm) Đọc đoạn trích sau: (Lược dẫn: Vợ của nhân vật xưng "tôi" mua một con chó, nhưng nó rất xấu xí nên chẳng ai dám đến gần. Mấy người quen của nhân vật "tôi" định bụng sẽ giết thịt nó để làm một chầu nhậu, nhưng rồi giặc đến, mọi người đều phải bỏ làng chạy giặc. Vì vướng víu nên gia đình, nhân vật "tôi" đành phải bỏ con chó lại nhà cụ bếp Móm và nhờ cụ nuôi hộ. Trước khi ra đi, vợ của nhân vật "tôi" đã xích con chó vào gốc cây để nó khỏi chạy theo). "Ắng!... Ắng! Ắng!..." Tiếng con chó lồng lộn, cuống quít đằng sau bước chân tôi. Nó như gọi tôi, nó như kêu cứu, như than khóc, oán trách... Ra khỏi ngõ tôi thoảng nghe tiếng chị vợ cả nói với chồng: - Vợ chồng nhà ấy họ đi đấy à? Này, họ bỏ lại con chó cậu ạ. Và tiếng anh chồng dấm dẳn: - Đến người cũng chả chắc giữ được nữa là con chó!... Tôi xóc lại cái quai ba lô, bước theo hút cái bóng nhà tôi đang đi xăm xắm xuống đồi. [...] Tiếng con chó từ trong nhà cụ bếp Móm đưa ra vẫn nghe rõ mồn một "Ắng!... Ắng! Ắng!..." Tiếng con chó da diết, nhọn hoắt xói vào ruột gan tôi. "Thôi để chuyến này về tao nuôi. Tao sẽ nuôi mày, tao không bỏ mày đâu...". Tôi nhủ thầm với tôi một lần nữa như vậy. (Lược một đoạn: sau khi giặc rút, gia đình nhân vật "tôi" về lại làng, nhưng nhân vật "tôi" đã quên bẵng con chó). Một hôm tôi chợt thấy cặp kính trắng lấp loáng của Đặng "cồn" từ đầu ngõ đi vào, bấy giờ tôi mới giật mình, sực nhớ đến con chó. Tôi quay lại hỏi nhà tôi: - À, mình này! Con chó nhà ta đâu nhỉ? Mình chưa vào trong cụ bếp dắt nó về à? Nhà tôi đứng ngẩn ra một lúc. Có lẽ nhà tôi cũng không ngờ rằng tôi đã về bằng ấy ngày giời rồi vẫn không nói chuyện con chó ấy với tôi. - Nó chết rồi!... - Nhà tôi nói khe khẽ. - Chết rồi? Làm sao mà chết được?... Tôi trố mắt lên hỏi lại. Nhà tôi cúi mặt xuống, thở dài: - Nó chết thương lắm cơ mình ạ. Không phải nó chết trong cụ bếp Móm đâu. Nó về nhà ta nó chết đấy. Nhà tôi ngừng lại, cắn môi chớp chớp hai mắt nhìn ra ngoài sân. Lát sau, nhà tôi đứng dậy