14/10/2023
14/10/2023
* Mở bài: Lỗ Tấn sinh năm 1881 tại Thiệu Hưng, Chiết Giang, trong một gia đình nho học. Tên thật là Chu Chương Thọ, bút danh đầu tiên là Chu Thụ Nhân. Trong nền văn học Trung Quốc hiện đại, Lỗ Tấn có một vị trí quan trọng, ông đã góp phần vào việc cách tân các thể loại, từ văn xuôi, thơ, đến dịch thuật, thậm chí cả phê bình. Đặc biệt, với truyện ngắn “Mẩu truyện nhỏ” với nghệ thuật tự sự đặc sắc, ta cảm nhận được trong xã hội phong kiến tồi tệ ở Trung Quốc thời bấy giờ vẫn còn có những người tốt bụng, đầy bao dung.
* Thân bài:
- Mạch kể: Ở Một mẩu chuyện nhỏ, chúng ta bắt gặp từ đầu một kẻ khinh bạc, sống khá bất cần, coi thường thế sự. Ngay từ đầu câu chuyện, hắn đã nói rõ điều này: “Tôi bỏ nhà lên Bắc Kinh thấm thoắt đã sáu năm rồi. Trong thời gian đó, những việc gọi là “quốc gia đại sự”, mắt thấy tai nghe, kể cũng không phải ít, nhưng chẳng để lại một dấu vết nào trong lòng tôi cả … Chỉ là cho tôi càng thêm khinh người”.
Không chỉ vậy, khi tình huống va xe giữa anh kéo xe cho hắn với một bà lão, lối xử sự của hắn trong tình huống này, càng làm cho người đọc khó chịu với tính cách bất nhân, lãnh đạm, không có tình người của hắn: “Bà ta nằm phục dưới đất, anh xe cũng vừa dừng lại. Tôi đoán bà ta chẳng bị thương tích gì, vả cũng không có trông thấy. Tôi trách anh xe đa sự, tự chuốc lấy việc lôi thôi vào mình làm tôi phải đi trễ. Tôi nói:
– Không việc gì đâu mà! Kéo đi thôi!”
Nhưng về cuối câu chuyện, người đọc mới vỡ lẽ ra là hắn cố tình nhấn mạnh sự bất cần, khinh mạn, coi thường người khác để làm nổi bật sự ăn năn, hối lỗi của hắn về sự việc xảy ra hôm đó. Đồng thời, hắn cũng cho thấy sự tôn trọng, cảm phục trước hành động cao cả của anh phu xe, người đại diện cho lớp người lao động, vốn phải chịu biết bao cực khổ, áp bức, bất công trong xã hội: “Lúc bấy giờ, tôi vụt có cảm giác rất lạ: cái bóng anh xe, người đầy cát bụi kia, bỗng to dần lên, …, cái bóng càng to thêm, phải ngước lên mới nhìn thấy được, và dần dần cơ hồ biến thành một sức mạnh đè lên người tôi đến nỗi làm cho cái “thằng tôi nhỏ nhen”, che dấu dưới lần áo da, như muốn lòi ra ngoài”.
Sau sự kiện đó, hắn đã học được một bài học về tình người, tình yêu thương đồng loại, và tự thấy mình còn phải học hỏi rất nhiều, không ngừng học hỏi ngay cả những người dân lao động nghèo khổ. Và bản thân thì luôn ghi nhớ câu chuyện đó để luôn nhắc nhở mình phải biết khắc phục những sai lầm, tội lỗi, và không bao giờ làm những việc sai trái như vậy nữa.
- Điểm nhìn trần thuật: Câu chuyện được nhân vật “tôi” kể lại theo đúng những gì mà nhân vật “tôi” đã được chứng kiến, nhân vật “tôi” “vờ” như đang kể lại câu chuyện một cách khách quan theo đúng trình tự mà nó diễn ra, đồng thời thể hiện cho người đọc thấy sự không liên quan của mình đối với diễn biến cũng như kết quả của các sự kiện.
- Ngôi kể: Với ngôi kể thứ nhất, nhân vật “Tôi” được đề cập tới ở đây gồm cả hai bình diện: một, nó là một nhân vật văn học như bao nhân vật khác; hai, nó là một người kể chuyện, mà ở tư cách này nó liên quan tới rất nhiều vấn đề quan trọng khác, đó là về phương thức tự sự, khoảng cách trần thuật của tác phẩm … Nghĩa là nhân vật này sẽ được nhìn nhận một cách biện chứng trên cả hai phương diện nội dung và hình thức, ở cả hai chức năng – vai trò của nó trong tác phẩm, như người ta vẫn thường gọi một cách ngắn gọn là nhân vật người kể chuyện.
* Kết bài: Qua truyện ngắn “Mẩu chuyện nhỏ”, ta thấy được nghệ thuật tự sự đặc sắc trong văn chương của Lỗ Tấn. Cùng với đó là những thông điệp được tác giả lồng ghép qua truyện ngắn trên.
h.linh
14/10/2023
14/10/2023
I. Giới thiệu
II. Nghệ thuật tự sự trong "Mẫu chuyện nhỏ"
III. Ý nghĩa của nghệ thuật tự sự trong "Mẫu chuyện nhỏ"
IV. Kết luận
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
13/06/2025
Top thành viên trả lời