14/10/2023
14/10/2023
Câu 1:
So sánh:
+ “Tiếng khoan” như "gió thoảng rừng thông”
+ Trong “như” đôi hạc kêu đêm không
+ “Mạnh" như “sét đánh tan bia đá”
+ Buồn “như” Trang ốm Việt ngâm nồng.
→ Tác dụng:
+ Làm câu thơ trở nên sinh động, gợi cảm.
+ Nổi bật được cái hay, cái đẹp của tiếng đàn lúc thì uyển chuyển, lúc thì dữ dội, khoan nhặt, trong vắt, tiếng đàn khơi dậy sự đồng cảm và cảm xúc trong người nghe.
+ Ca ngợi và thể hiện tài năng của người đẹp Long Thành.
Câu 2: Cảm nhận:
Mở đầu bài Long Thành Cầm Giả Ca, Nguyễn Du viết một bài Tiểu Dẫn văn xuôi. Trong đó, mô tả sắc đẹp, tính cách của nàng Cầm và những lần ông gập gỡ nàng. Ngoài hai lần đầu và cuối tả trong bài thơ, còn có những lần, ông được nghe nàng đàn hát ở nhà anh ông ở Thăng Long thời Tây Sơn. Sau cùng, là những xúc động khi gập lại nàng Cầm tiều tụy bây giờ, vì vậy ông làm bài thơ này.
Sau bao ngày luân lạc, bây giờ đây Nguyễn Du đường đường là một vị đại quan sứ thần cầm đầu sứ đoàn nước nhà sang Trung quốc. Khi đi ngang qua Bắc Thành, trong đêm tiệc chiêu đãi của Tuyên Phủ, thoảng nghe tiếng đàn trổi bài nhạc cũ, ông lắng tai chú ý, lập tức lòng riêng bồi hồi nhớ lại:
"Bỗng nhiên nhớ lại hai mươi năm về trước
Hồ Giám chiếu hát từng thấy người."
Đó là nàng Cầm ngày xưa, xinh đẹp lộng lẫy, long lanh như hạt ngọc báu giữa Thăng Long. Tiếng đàn tuyệt vời của nàng vượt lên hết các âm thanh trên đời, hoàn hảo dưới đôi tay danh cầm lịch lãm:
“Thoắt chuyển năm âm tay lướt biến”
Bao nhiêu người say mê, nhất là các quan khách hào sảng Tây Sơn. Ôi, triều đại Tây Sơn, triều đại đã đại phá hai mươi vạn quân Thanh, nhưng đồng thời, họ cũng đạp đổ tiêu tan thể chế vua Lê chúa Trịnh mà Nguyễn Du đã sống. Họ là kẻ thù của ông thời đó. Chính ông đã nhiều lần muốn tham gia vào việc nổi dậy chống lại họ. Thế mà, sự sụp đổ của họ đã làm ông đau lòng.
Giờ đây, trong bữa tiệc của Tuyên Phủ, ông nhìn nàng Cầm tang thương dâu bể, trong cơn tiêu vong của cơ nghiệp Tây Sơn Quang Trung Nguyễn Huệ lẫy lừng. Cả một triều đại kiêu hùng hào sảng vinh quang đến tột vời... Vậy mà, trong phút chốc đã không còn gì nữa hết. Ôi, ngồi kia là người đào nương nhân chứng duy nhất đang tấu lại khúc đàn xưa. Tiếng đàn tuyệt vời ngày cũ đang thánh thót, ngân nga. Nhưng, tiếng đàn hôm nay ấp ủ những đau đớn ê chề, những giọt lệ chôn dấu nghẹn ngào:
"Thánh thót khúc xưa ẩn lệ rơi
Lọt tai, lắng tiếng, dạ bồi hồi..."
"Kẻ thù ta cũng chỉ là người", cũng trải qua hết mọi vui xướng, mọi đắng cay. Thương biết bao nhiêu, đồng cảm biết bao nhiêu! Nước mắt chứa chan, với tâm từ bi, thi nhân khóc cho nhân thế, khóc cho cuộc bể dâu, khóc cho kẻ cựu thù, khóc cho nàng Cầm bé nhỏ ủ ê, tàn phai không còn chút dáng vẻ nào của những ngày tươi đẹp huy hoàng cũ:
Tất cả nỗi thương tâm đúc kết vào hai câu thơ của vị sứ thần thi sĩ:
"Cơ nghiệp Tây Sơn tan tành hết
Đào nương còn đó một nàng "
Riêng Nguyễn Du, khi chấm hết bài thơ ông ngơ ngẩn mơ về lúc ngồi trên chiếu tiệc, có nàng Cầm vừa đó:
Đôi mắt trừng trừng lòng tưởng nhớ
Thương ôi, đối diện chẳng biết gì !
Trong câu thơ cuối cùng này Nguyễn Du cho là lúc ngồi trên chiếu tiệc đó, hai người cùng không nhận ra nhau. Tôi cho rằng không phải, cô Cầm có nhận ra Nguyễn Du ! Làm sao một nghệ sĩ như cô, mà có thể quên được người tri âm tuyệt diệu là Nguyễn Du ngày trước! Tri âm khó có đến hai người, hơn nữa hôm nay, thi hào chính là người khách chính của buổi tiệc, cả dinh Trấn Thủ ai chẳng xì xào bàn tán về quan chánh sứ, một người của Thăng Long thuở trước. Thế nhưng, cô Cầm có gan đền mấy cũng không dám đứng lên nhân bạn, cô phải câm lặng, và chỉ có thể bộc lộ bằng ngón đàn của mình, cho nên, tiếng đàn mới rung động dường ấy, mới thấm thía dường ấy... và thi hào Nguyễn Du, thật xứng đáng là người tri âm, vừa nghe thấy tiếng đàn trổi bài nhạc ngày xưa đã:
Lọt tai , lắng tiếng dạ bồi hồi..
Sau buổi tiệc, ông đã dò hỏi để được biết chính là người cũ, ông đã viết bài thơ tuyệt tác này về nàng.
Riêng cá nhân Nguyễn Du khi viết bài ca tụng quân thần Tây Sơn hào sảng, thương xót họ đã bị tiêu tan cơ nghiệp, ông đã thật can đảm, ngang nhiên không e sợ lệnh của vua Gia Long: Phá lăng, đào mộ, bỏ tù xương cốt, huỷ bia đá, gia hình giết tù binh thất thế quá tàn nhẫn, cũng như cấm nhắc tới nhà Tây Sơn.
Câu 3:
Quá khứ dẫu đã trôi đi nhưng ta luôn phải trân trọng quá khứ. Chính những điều đã qua dù khổ đau hay hạnh phúc cũng đã đem đến cho ta muôn ngàn bài học. Và cũng vì những trải nghiệm ấy đã làm nên ta của hiện tại để ta biết phải sống và hành xử ra sao. Con người không có quá khứ thì đâu thể lớn lên? Người không trân trọng quá khứ thậm chí xấu hổ về quá khứ đã và đang phủ nhận chính mình. Quá khứ chẳng có gì là xấu khi nó luôn ở đó để nhắc nhở ta phải thay đổi mình, phải cố gắng không ngừng trên dòng đời đầy rẫy những khó khăn này! Hiện tại của ta, hạnh phúc của ta, tương lai của ta, tất cả đều được bay lên từ chính quá khứ đầy ắp gian truân!
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời