phân tích nhân vật "tôi" trước và sau 20 năm trong tác phẩm cố hương

thumb up 0
thumb down
Trả lời câu hỏi của Hiền Trinh Dương
  • Câu trả lời phải chính xác, đầy đủ dựa trên kiến thức xác thực:
    • ✔ Đối với câu hỏi trắc nghiệm: Đưa đáp án lựa chọn + giải thích lý do chọn đáp án.
    • ✔ Đối với câu hỏi tự luận: Đưa lời giải và đáp án cho câu hỏi.
    • ✔ Đối với câu hỏi trả lời ngắn: Đưa ra đáp án + giải thích lý do.
    • ✔ Chấp nhận sử dụng ảnh do thành viên viết tay, ảnh cần rõ nét, không bị mờ, vỡ ảnh.
  • Sử dụng ngôn ngữ rõ ràng, dễ hiểu.
  • Tránh đưa ra các ý kiến cá nhân mang tính chất chủ quan.
  • Nếu sử dụng thông tin từ nguồn khác, phải trích dẫn nguồn đầy đủ và chính xác.
  • Tuyệt đối không được sao chép các thông tin từ các trang khác, từ AI hoặc chatGPT.
CÂU TRẢ LỜI
avatar
Timi

08/01/2024

Trợ lý học tập AI - Câu trả lời này chỉ mang tính tham khảo
Trước khi xa cách quê hương trong 20 năm, nhân vật "tôi" có tình yêu và tâm hồn tràn đầy hy vọng về quê hương. Anh ta trở về quê lần này với mục đích đưa gia đình đến nơi đất khách để làm ăn, sinh sống. Nhân vật "tôi" mang trong mình nỗi buồn thương, xót xa và mong ước cuộc sống của làng quê mình sẽ tốt đẹp hơn. Sau 20 năm xa cách, nhân vật "tôi" trở về quê hương và chứng kiến sự thay đổi tiêu cực của cảnh vật và con người. Cảnh vật làng quê trở nên tiêu điều, hoang vắng chứ không còn là một làng quê tươi đẹp như trước đây. Nhân vật "tôi" gặp lại thím hai dương và nhuận thổ, những người bạn đã từng quen biết, nhưng giờ đây họ trở nên tiều tụy và túng bần. Từ những cảm nhận này, nhân vật "tôi" nghĩ về con đường xã hội trong tương lai. Tóm lại, nhân vật "tôi" trước và sau 20 năm xa cách có sự thay đổi trong tâm trạng và cảm nhận về quê hương. Trước đây, anh ta mang trong mình hy vọng và tình yêu dành cho quê hương, trong khi sau khi trở về, anh ta chứng kiến sự tàn tạ của cảnh vật và con người, gợi lên những suy nghĩ về tương lai xã hội.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
1.0/5 (1 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận
avatar
level icon
vumanhhuy

08/01/2024

Câu trả lời uy tín

Ai đã từng đọc "Cố hương" của Lỗ Tấn chắc chắn sẽ xúc động tình cảm của nhân vật tôi cùng với có những kỷ niệm sống động trong lâng thăm quê cuối cùng của tác giả. Nhân vật tôi đã chờ đợi và vui mừng biết bao khi được về thăm quê sau một thời gian dài. Nhưng khung cảnh thực tế khiến tâm trạng trở nên phức tạp, đầy u ám. Dù bóng tối của hiện tại vẫn còn nhưng  không dập tắt được niềm tin, hy vọng vào tương lai của những con người vươn lên từ bóng tối nghèo khó.

Khung cảnh làng quê ngày về thật buồn, với những chi tiết nhấn mạnh cái lạnh của mùa đông, ''Càng đến gần làng, trời càng tối, từng cơn gió lạnh lùa vào khoang thuyền, vi vu, nhìn xa thấy có mấy ngôi làng hoang vắng, đang say giấc dưới bầu trời vàng”. Qua hình ảnh miêu tả đặc sắc của tác giả, người đọc có thể thấy hình ảnh cuộc sống ảm đạm ở làng quê. Kỉ niệm luôn để lại trong tâm trí ta những hình ảnh đẹp, nhưng hiện thực đôi khi khiến người ta choáng váng và gần như thất vọng.

Chuyến về quê lần này lại là một cuộc chia tay nên nỗi buồn càng thêm nặng trĩu. Không có gì buồn hơn là phải buông bỏ những hình ảnh đã ở lại trong tâm trí bấy lâu nay. Quay trở lại ngôi làng cũ, nhân vật tôi như ngẩn ngơ trước khung cảnh thay đổi hoàn toàn, hơi lạnh cùng không gian tối của mùa đông khiến cho khung cảnh càng thêm phần buồn bã. Như Lỗ Tấn đã nói trong đoạn này, có ai có thể giải thích thỏa đáng cảm giác này không? Làng cũ của tôi đẹp hơn thế!

Dù đã 20 năm nhưng vẻ đẹp của ngôi làng vẫn không thể bị lãng quên. Khoảnh khắc tôi trở về, tôi cảm thấy một sự chia ly. Trở lại không chỉ là một cuộc gặp lại, đó là một lời tạm biệt không bao giờ quay trở lại. Tâm trạng ngày về của tôi nặng nề, khó quên đến nỗi câu văn rơi vào nỗi buồn: về trước Tết, tạm biệt quê hương, làng cũ thân yêu, tôi phải đưa gia đình đi xứ lạ quê người và sống ở đó. Tuy nhiên, nỗi buồn ấy có thể xuất hiện với bất kỳ ai đồng cảnh ngộ, và nếu chỉ dừng lại ở đó thì không có gì đáng nói.

Nỗi xót xa càng nặng trĩu khi bước chân của người lữ khách trở về cố hương, trải qua những ngày cuối cùng trong ngôi nhà thân yêu rồi phải bán cho người khác. Tôi có rất nhiều kỷ niệm mà mỗi khi nghĩ lại, tôi như nhìn "một tiên cảnh kỳ lạ đã xuất hiện." Có lẽ ai cũng phải trải qua giây phút xúc động ấy trước khi nói lời tạm biệt với những điều mình yêu quý nhất. Hồi ức của nhân vật 'tôi' như những hình ảnh của thước phim quay chậm, với những câu chuyện liên quan đến những kỷ niệm của người bạn thân Nhuận Thổ.

Giữa ruộng dưa, một cậu bé chừng mười một, mười hai tuổi đeo một sợi dây chuyền bạc quanh cổ đang chuẩn bị đâm một con cá trê với cây đinh ba. Con vật bất ngờ quay đầu chui qua háng đứa bé và trốn thoát". Một tình ban đẹp biết bao vì nó không bị chia rẽ bởi ý thức định kiến ​​giai cấp. Chỉ mất chưa đầy nửa ngày mà cậu bé Nhuận Thổ và cậu bé Tấn đã trở nên thân thiết với nhau. Nhuận Thổ là người đã mở ra cánh cửa thế giới sống cho cậu bé Tấn, cậu bé chỉ biết thế giới qua bâù trời với bốn chung quanh là bốn bức tường cao bao bọc lấy cái sân.

Bắt chim sẻ, hái canh mướp, nhặt nghêu, hòa mình với thiên nhiên. Cuọc sống hằng ngày của Nhuận Thổ hạnh phúc biết bao so với Tấn. Hạnh phúc thay đứa trẻ được tắm mình trong sự trong lành của thiên nhiên, được mơ màng thả mình dưới bầu trời xanh, được nô đùa trên cánh đồng, được hít thở hơi thở mạnh mẽ của sự sống thiên nhiên. Nỗi nhớ Nhuận Thổ đã cho thấy cảm xúc xảy ra bên trong Lỗ Tấn. "Tôi cảm thấy như mình đã tìm thấy vẻ đẹp của quê hương mình."

Nhưng ký ức càng đẹp thì hiện thực càng đau đớn. Cuộc gặp gỡ với dì Hai Dương dường như làm tan nát ký ức của chàng trai trẻ Tấn về 20 năm trước và đưa anh trở về thực tại của một 'ông chủ' đang chuẩn bị bán căn nhà của mình. Nàng Tây Thi lười biếng ngày nào giờ đã thành người phụ nữ bận rộn. Một cuộc đối thoại đầy những lời tục tĩu giả tạo đã phơi bày sự xa lánh thù địch của những người ghét gia đình tôi. Những lời cay nghiệt của một người phụ nữ tham lam, xấu tính, lắm lời dường như càng khoét rộng thêm những rạn nứt của định kiến. Tôi bây giờ chẳng khác gì hiện thân của người giàu có trong mắt người phụ nữ này, vì vậy tôi kinh ngạc còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người phụ nữ này làm cho kinh ngạc, không kịp phản ứng. Người phụ nữ này dường như càng làm cho người ta tăng thêm lòng căm ghét và thương cảm cho xóm nghèo.

Nhưng chỉ đến khi gặp lại Nhuận Thổ mới thực sự là nỗi thất vọng lớn nhất của nhân vật "tôi". Cũng như "tôi", Nhuận Thổ rất coi trọng tình bạn thuở nhỏ của hai người. Thế nhưng cuộc gặp gỡ này đã phá vỡ giấc mơ đẹp ấy. Hình ảnh của một cậu bé “mặt tròn, da bánh mật, đầu đội mũ len, cổ đeo sợi dây chuyền bạc” được thay thế bằng một người đàn ông mặc chiếc áo ố vàng, chiếc mũ rách, cả người có rúm lại và đôi bàn tay sần sùi, nặng nề, nứt nẻ như gỗ thông, cùng câu nói "Bẩm ông" như xát muối vào tim nhân vật "tôi". Một bức tường dày ngăn cách hai tầng lớp xã hội đã được dựng lên giữa hai người đàn ông trưởng thành. Hai người bạn cũ giờ không có điểm chung nào ngoài tình bạn đẹp mà họ hình thành từ năm 10 tuổi. Nhuận Thổ tâm tư trước sau như một, cũng như tôi, nhưng mặc cảm và định kiến ​​xã hội đã khiến hai người trở nên xa lạ. Đáng buồn hơn nữa, nỗi đau không nói nên lời. Tại sao người bạn thuở ấu thơ lại cảm thấy mặc cảm đến thế?

Câu chuyện bao kỷ niệm tuổi thơ dường như tan biến, nhưng khi nghe gia cảnh của Nhuận Thổ qua miệng người bạn, một tâm trạng bi thương dâng lên trong lòng tôi. Nhuận Thổ đã khác xa so với tưởng tượng của ông Tấn, nhưng những món quà thơm mùi quê nhà vẫn còn đọng lại chút hơi ấm của tình bạn xưa. Những câu chữ nghẹn ngào khiến người đọc hiểu thêm: Tình bạn đẹp ngày xưa không thể vượt qua mặc cảm hiện tại. Trước tình cảnh này, lòng mẹ con Tấn lo lắng, xót xa.

Tâm trạng ấy làm cho người đọc nhận ra hình ảnh quê hương không còn được bình yên như hồi trước nữa. Các gia đình trung lưu phải di dời và người dân nông thôn thậm chí còn nghèo hơn. Hoàn cảnh khiến lòng người thay đổi. Tình bạn đổi thay giữa xóm giềng, bạn bè cũng tẻ nhạt hơn, mang theo nỗi buồn vô tận cho đến ngày ra đi. Đó cũng là lúc Tấn và những người thân yêu phải nói lời tạm biệt với mái ấm thân thương. Cảnh chia tay được cảm nhận trong một câu nói lạnh lùng không lưu luyến. “Có người thò tay lấy đồ” và lúc anh ra đi, “tất cả đồ đạc trong nhà cũ nát, lớn nhỏ, tốt xấu đều thu dọn sạch sẽ không còn sót lại chút gì, và con người tâm trí tự nó trở nên trống rỗng."

Hành trình chia ly được đánh dấu bằng nỗi buồn của cảnh mặt trời lặn trên con tàu lẻ loi, của những bóng đen như những vệt đen ám ảnh lòng người với cảm giác thất vọng và bi quan trong lòng. Với những mong muốn lạc quan, tác giả đã hy vọng vào tình bạn vừa mới được nảy nở lên giữa Thủy Sinh, con Nhuận Thổ với Hoàng, cháu của 'tôi'. Từ nét tinh tế về ngoại hình cho đến bản chất tình bạn giữa hai đứa trẻ đều giống như một bản sao của tình bạn Tấn - Nhuận Thổ ngày xưa. Thủy Sinh cũng có khuôn mặt tròn trịa và dáng vẻ bẽn lẽn như Nhuận Thổ, tuy không đeo vòng bạc quanh cổ nhưng vẫn hồn nhiên và trong sáng, rất thân với Hoàng.

Chưa bao giờ sự lặp lại của ranh giới sự phân biệt giai cấp trở nên rõ ràng như vậy. Tôi không thể phủ nhận rằng có một số sự mơ hồ, nhưng niềm tin của tôi rất mạnh mẽ, nhưng tôi có niềm tin vào lòng tốt của người dân. Nhân vật của tôi cũng hy vọng về một tương lai tốt đẹp hơn. Họ gặp nhau với hy vọng đổi đời, nhưng con đường của họ rất khác nhau.

Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận
avatar
level icon
Trâm

08/01/2024

Hiền Trinh Dương

Cảm nhận về nhân vật Tôi trong truyện Cố hương

Sau bao năm xa cách quê hương, ai mà không muốn tìm lại nó – nơi chôn rau cắt rốn – nơi đã nuôi ta lớn lên từng ngày và cho ta biết bao kỉ niệm đẹp thời thơ ấu. Thật buồn khi phải từ biệt quê hương, quên người, quên cảnh. Vậy mà nhân vật Tấn đã trải qua những nỗi buồn ấy vì cuộc sống mưu sinh. Những cảm xúc ấy đã được Lỗ Tấn khắc họa qua truyện ngắn “Cố Hương”.

Và câu chuyện bắt đầu từ chuyến về nhà sau hai mươi năm xa cách với nỗi buồn phảng phất trong lòng “tôi”. Cái buồn trước không gian u ám, vi vu, tiêu điều, hoang vắng; buồn vì sự thay đổi của làng quê: thê lương!

Chuyến về làng này, Tấn đã gặp lại Nhuận Thổ – người bạn thân thuở bé của anh và từ đây lại xuất hiện tình cảm giữa Hoàng – đứa cháu của anh, Thủy Sinh – con của Nhuận Thổ. Về lần này, anh tính lên thành phố ở luôn trên ấy. Bổng mẹ anh nhắc đến việc Nhuận Thổ sẽ đến chơi làm cắt ngang sự suy tư của anh và bao nhiêu hồi ức thuở ấu thơ tràn về.

<iframe class="ql-video ql-align-center" frameborder="0" allowfullscreen="true"></iframe>


“Một đứa trẻ có khuôn mặt tròn trĩnh, nước da bánh mật, đầu đội mũ lông chiên bé tí tẹo, cổ đeo vòng bạc sáng loáng” – đó là sự hồi tưởng của Tấn về người bạn thân từ bé của mình. Người bạn ấy đã cho anh biết bao điều lí thú: ra biển nhặt vỏ sò; đi bẫy chim, nào là sẻ đồng, chào mào, “bột cô”, xanh lưng. Khi thủy triều dâng lên thì cả hai đi xem “cá nhảy”. Anh và Nhuận Thổ còn đi canh dưa, canh con trai. Anh nhớ Nhuận Thổ đã bảo: “này nhé! Sáng trăng. Có tiếng sột soạt. Tra đang ngốn dưa đấy! Thế là cầm đi ba khẽ tiến lên…”. Từ nhỏ, Tấn học hỏi được rất nhiều điều từ người bạn thân của mình là Nhuận Thổ.

Rồi Nhuận Thổ cũng đã đến, bên cạnh là Thủy Sinh. Hai đứa trẻ Hoàng và Thủy Sinh cùng dắt nhau đi chơi. Với sự ngây ngô và ham chơi của chúng, không biết chúng đã thân thiết với nhau tự lúc nào nữa. Nói về Tấn và Nhuận Thổ. Khi anh gặp lại Nhuận Thổ – nước da bánh mật, khuôn mặt tròn trĩnh trước kia nay đổi thành vàng sạm. Những nếp nhăn sâu hoắm, mi mắt viền đỏ húp mộng lên trên gương mặt ấy. Tấn vừa mừng khi gặp lại bạn nhưng thấy bạn như vậy lại chạnh lòng. Chợt… “Bẩm ông!” – một tiếng gọi làm anh điếng cả người. Tấn chợt nhận ra: “Giữa chúng tôi đã có một bức tường khá dày ngăn cách. Thật là bi đát. Tôi cũng không nói lên lời”. Đó cũng là lễ giáo cổ hủ thời phong kiến. “Lạy ông!”, “Lạy cụ!”, “thưa”, “cụ”, “ông”. Dường như cao nào cũng là lễ giáo. Đây là một bức tường vô hình ngăn cách họ.


Một người nữa mà Tấn gặp khi về quê lần này là thím Hai Dương – “nàng Tây Thi đậu phụ”. Có lẽ do cuộc sống quá nghèo khổ mà chị trông gầy còm: “lưỡng quyền nhô ra, môi mỏng dính, không buộc thắt lưng, chân đứng chạng ra, giống hệt cây compa trong bộ đồ vẽ, có hai chân bé tí” với những tính cách hết sức kỳ quái.Nào là trách móc anh quên mình, nào là giật đôi bít tất của mẹ anh dắt vào lưng quần, lại còn vu oan cho Nhuận Thổ và lấy ngay cây “cẩu khí sát” rồi chuồn thẳng. Chiều hôm tấn và gia đình lên thành phố, khách khứa rất nhiều. “Kẻ đưa chân, người lấy đồ đạc”. Tất cả đồ đạc trong nhà cũ, hư hỏng, tốt xấu đều bị dọn sạch. Tất cả như dọn sạch đi những quá khứ tươi đẹp ngày nào của anh.

<iframe class="ql-video ql-align-center" frameborder="0" allowfullscreen="true"></iframe>


Quá khứ tươi đẹp ngày nào đâu còn nữa mà hiện tại lại quá đau buồn nên phải hướng tới một tương lai tươi đẹp hơn. Với tư tưởng, ý nghĩa như vậy, Tấn đã ra đi không một chút luyến tiếc. Hoàng hôn buông xuống cũng là lúc cảnh vật lùi lại phía sau. Thằng Hoàng cháu anh chợt nói với anh câu: “Nhưng mà thằng Thủy Sinh nó hẹn cháu đến nhà nó chơi cơ mà!” làm anh lại nhớ về tuổi thơ giữa mình và Nhuận Thổ. Anh hi vọng một tương lai tươi sáng sẽ đến với thế hệ trẻ không giống như thời quá khứ của anh.

Truyện ngắn “Cố Hương” không chỉ ý nghĩa ở nội dung mà còn hay ở nghệ thuật xây dựng. Bằng cố truyện khá đơn giản xoay quanh lần về quê sau cùng, số lượng nhân vật phải nói là ít, Lỗ Tấn đã làm nổi bật chất tình của tác phẩm. Một cái hay nữa ở đây là sự kết hợp giữa các phương thức biểu đạt: tự sự, miêu tả, nghị luận và các hình thức đối thoại, độc thoại nội tâm… đã làm nổi bật tâm trạng, cảm xúc của nhân vật Tấn xuyên suốt câu chuyện.

Đặc biệt, hình ảnh con đường trong câu: “Kì thực trên mặt đất làm gì có đường. Người ta đi mãi thì thành đường thôi.” là một câu nói hàm chứa nhiều ý nghĩa. Hình ảnh con đường mang hai tầng ý nghĩa. Đó vừa là con đường cho chúng ta đi lại hàng ngày bị mòn do bước chân ta. Đó cũng vừa là con đường tự do, con đường của sự hi vọng về một tương lai tươi sáng. Con đường ấy không phải ai mà chính chúng ta phải khai phá và vượt qua nó. Ta phải nỗ lực, cố gắng mới hi vọng vào một con đường vững bước và tương lai tốt đẹp.

Truyện ngắn Cố Hương (Cố Hương như một bức tranh thu nhỏ của toàn cảnh đất nước) đã phê phán sâu sắc xã hội phong kiến với sự cực khổ của bá tánh, với các hủ tục lạc hậu. Ai dám đảm bảo là sẽ mãi gắn bó với quê hương nếu nó quá là thê lương như thế. Chỉ có tình yêu quê hương là còn mãi trong trái tim của mỗi người!


Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận
avatar
level icon
Sky

08/01/2024

Hiền Trinh DươngTác phẩm “Cố hương” của Lỗ Tấn là câu chuyện nhân vật tôi về thăm quê hương sau 20 năm xa cách với những đổi thay bất ngờ.

Hai mươi năm xa quê, nhân vật “tôi” nay mới có dịp về thăm quê. Trong chuyến thăm này, nhân vật nhiều cảm xúc, tâm trạng lẫn lộn, vui buồn lẫn lộn, những ước mơ xa vời cũng khiến nhân vật của tôi rất khó xử.

Trên đường về, trên thuyền, lòng nhân vật xốn xang niềm vui, rạo rực. Lòng nhân vật tôi chợt buồn vì ngôi nhà chẳng thay đổi chút nào, gần nơi “Dưới bầu trời vàng, xa xa thấy làng hoang tàn”, vẫn xơ xác, hoang vắng và hiu quạnh nhưng trong lòng nhân vật lại có cảm giác rất thân thuộc, quen thuộc của tuổi thơ.

Tôi ở quê 9 ngày mà không thể về thăm hết họ hàng được. Thời gian trôi qua thật nhanh vì tôi chỉ kịp phụ mẹ và đứa cháu nhỏ dọn dẹp nhà cửa. Tôi về thăm quê, nhưng khi trở về, chợt nhận ra rằng những người xung quanh đã rời xa, và cảnh tượng hiu quạnh lại hiện ra trước mắt. Hình ảnh người bạn thanh mai trúc mã hiện ra trước mắt, mấy chục năm sau chính là Nhuận Thổ, nhưng tình bạn này, hình ảnh này vẫn đẹp đẽ và trong sáng biết bao.

Đó là hình ảnh hai người bạn dễ dàng thân nhau, sống cuộc sống hồn nhiên và vô tư của những năm trước thông qua vô số trò chơi. Thuở nhỏ, Nhuận Thổ là một cậu bé da ngăm đen, hay cầm đinh ba đi bảo vệ ruộng đồng. Cánh đồng dưa vẫn in đậm trong tâm trí nhân vật tôi. Hiện tại tôi đang bồn chồn, nóng lòng chờ đợi người bạn Nhuận Thổ. Khi Nhuận Thổ xuất hiện, nhân vật của tôi rất thất vọng vì bạn tôi nhìn thấy và cúi xuống chào “Bẩm ông”. Nhuận Thổ đã gieo vào nhân vật tôi một nỗi đau, một khoảng cách vô hình giờ đây không biết tên, cổ họng tôi như nghẹn lại, chỉ biết đứng lặng nhìn bạn mình. Tôi chỉ thấy tội nghiệp cho gia đình Nhuận Thổ. Và sự an ủi, động viên của 'tôi' đã phần nào xoa dịu nỗi buồn trong lòng Nhuận Thổ.

<iframe class="ql-video ql-align-center" frameborder="0" allowfullscreen="true"></iframe>


Giờ đây, trong tâm trí nhân vật không còn hình ảnh một cậu bé thông minh, nhanh nhẹn, nước da bánh mật mà là gương mặt già nua, già dặn với những vất vả, khó khăn của cuộc sống đời thường.

Đối với nhân vật tôi bây giờ, không có quê hương nào là không đẹp trong ký ức của bất kỳ ai, và đó cũng là quê hương của nhân vật tôi, nhưng khung cảnh hoang tàn, vắng vẻ đã xóa đi bao kỉ niệm đẹp trong lòng nhân vật tôi. Có phải cuộc sống trở nên quá khó khăn khiến mỗi người trở thành một con người hoàn toàn khác?

Bây giờ nhân vật tôi và mọi người như có sự ngăn cách, nhân vật tôi chỉ biết buồn lòng khi biết tình bạn giữa cháu mình và con của Nhuận Thổ nhưng cũng đầy hy vọng về tương lai phía trước.

Về quê gợi lại trong tâm trí nhân vật tôi bao suy nghĩ, trăn trở, nhưng mái ấm trong lòng mỗi người không bao giờ mất đi trong tim.


Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 1
thumb down
0 bình luận
Bình luận

Nếu bạn muốn hỏi bài tập

Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút

Ảnh ads

CÂU HỎI LIÊN QUAN

FQA.vn Nền tảng kết nối cộng đồng hỗ trợ giải bài tập học sinh trong khối K12. Sản phẩm được phát triển bởi CÔNG TY TNHH CÔNG NGHỆ GIA ĐÌNH (FTECH CO., LTD)
Điện thoại: 1900636019 Email: info@fqa.vn
location.svg Địa chỉ: Số 21 Ngõ Giếng, Phố Đông Các, Phường Đống Đa, Thành phố Hà Nội, Việt Nam.
Tải ứng dụng FQA
Người chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Đào Trường Giang Giấy phép thiết lập MXH số 07/GP-BTTTT do Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 05/01/2024
Copyright © 2023 fqa.vn All Rights Reserved