10/03/2024
10/03/2024
10/03/2024
Thuộc lớp nhà viết kịch - nhà thơ trẻ đầy tài năng của thời đại mới, Lưu Quang Vũ đã để lại cho nền văn học Việt Nam một loạt những tác phẩm hay và xuất sắc, trong đó phải kể tới bài thơ “ Gửi mẹ “ được sáng tác năm 1969. Bằng ngôn ngữ mượt mà sâu lắng, bài thơ là tiếng lòng gửi đến mẹ của người con nơi tiền tuyến; đồng thời làm sáng tỏ vẻ đẹp và vai trò quan trọng của mẹ, góp phần vào công cuộc đấu tranh giành độc lập của đất nước.
Trong bài thơ, bức chân dung người mẹ hiện lên qua hồi ức của đứa con về một thời thơ ấu. Đó là người mẹ hiền lành, tần tảo cả đời để chăm lo cho chồng con. “ Trên đời chẳng ai lo cho ta bằng mẹ - Cũng chẳng ai ta làm khổ nhiều như mẹ của ta”. Người mẹ ấy không được tái hiện hay miêu tả bằng mái tóc dài như suối hay đôi môi đỏ luôn chúm chím cười hiền, nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được vẻ đẹp của nhân vật. Đó là một người phụ nữ với phẩm chất đáng quý - bao dung trước những lỗi lầm của đứa con nhỏ “ nhiều lỗi lầm ương ngạnh “ nên nhiều lần khiến mẹ phải “ xót xa”. Người mẹ ấy đã không còn trẻ “ như hồi mẹ mới gặp ba”, cũng đã có đứa con lớn lên đường ra trận. Thế nhưng, vẻ đẹp không vì thế mà phai nhạt đi. Sự thông tuệ “ Mắt tin yêu nhìn thấu tận đường xa “ và khả năng nhìn xa trông rộng đã khẳng định vẻ đẹp trí tuệ cùng sự thông thái của mẹ. Chính điều ấy khiến ta cảm thấy khâm phục biết bao, đặc biệt là chi tiết: giả dối quanh co, hận thù hay tàn bạo tới đâu, cũng đều “ nát vụn trước đôi mắt của mẹ” .
Cảm nhận của em về vẻ đẹp, vai trò của người mẹ trong bài thơ gửi mẹ
Không chỉ chăm lo vun vén cho gia đình nhỏ, mẹ còn là người phụ nữ mẫu mực gánh trên mình việc nhà và việc nước: “ Mẹ vui vẻ gánh lấy phần khó nhọc - Việc cơ quan, việc Đảng, việc nhà”. Tài năng của mẹ thật đáng khâm phục! Trong gia đình, mẹ là người vợ mẫu mực; ra xã hội, mẹ là nòng cốt quan trọng của Đảng. Chi tiết “ Đánh Pháp năm xưa, đánh Mỹ bây giờ - Quen vất vả, mẹ quản gì sương nắng “ đã cho ta thấy người phụ nữ ấy cống hiến tuổi xuân và tài năng của mình cho đất nước, trở thành hậu phương vững chãi, cơ quan đầu não của Đảng xuyên suốt hai cuộc kháng chiến lớn của dân tộc là kháng chiến chống Pháp và cuộc đấu tranh đòi lại độc lập với Đế quốc Mỹ. Một người phụ nữ tài sắc vẹn toàn, chưa từng quản ngại khó nhọc.
Đọc bài thơ “ Gửi mẹ “ của Lưu Quang Vũ, trào dâng trong ta là sự khâm phục trước vẻ đẹp và tài năng của nhân vật “ mẹ”, cùng tinh thần yêu nước bất khuất của dân tộc Việt Nam. Càng thấu hiểu về vẻ đẹp của sự tài giỏi ấy bao nhiêu, ta lại càng suy ngẫm hơn về trách nhiệm của cá nhân mình với đất nước. Mẹ đã không ngại gian khó để làm hậu phương vững chắc cho con - cho tiền tuyến hướng về, vậy ta phải làm gì để không phụ công lao to lớn của mẹ?
Cảm nhận của em về vẻ đẹp, vai trò của người mẹ trong bài thơ gửi mẹ
Xuyên suốt tác phẩm, là giọng thơ nhẹ nhàng da diết khi hồi tưởng về tuổi thơ của con, về những tháng ngày được mẹ bao dung, ân cần chăm sóc. Thể thơ tự do đã giúp Lưu Quang Vũ không bị bó buộc trong dòng hồi tưởng ấy, giúp ông hướng về thực tại, là sự dũng cảm can trường và tài giỏi của mẹ khi đảm đương việc nước bên cạnh việc nhà, là nguồn động lực lớn cho đứa con cầm súng chiến đấu.
Khép lại bài thơ “ Gửi mẹ”, là lời nhắn gửi của đứa con trai: “ Dẫu cuộc đời là con đường dài thế - Con sẽ đi qua mọi đèo dốc trông gai- Bằng đôi chân của mẹ, mẹ ơi. “. Những dòng thơ ấy đã giúp ta nhận ra bài học lớn trong cuộc sống: Phải vững tin và kiên cường trước sóng gió, bởi sẽ luôn có mẹ ở phía sau! Đừng ngại khó khăn gian khổ, mang ước mơ của mẹ gửi gắm vào ta và biến nó trở thành động lực để cố gắng! Và hơn hết, vẻ đẹp và vai trò của mẹ đã khắc sâu ấn tượng trong lòng ta không chỉ ở hiện tại, mà còn tới tận mãi sau này!
10/03/2024
Nhi cần giúp đỡĐã có rất nhiều nhà thơ viết về mẹ với nhiều thể loại, với những nỗi niềm thương nhớ kính yêu, với những ngôn từ thiết tha, trìu mến, đôi khi có phần bi luỵ. Còn anh viết về mẹ với những ngôn từ bình dân, vô cùng chân thực sâu lắng. Bài thơ “gửi mẹ” được viết nào năm 1969 khi đang tại ngũ.
Mở đầu bài thơ, Anh đã nêu lên một chân lý hiển nhiên ngàn đời:
“Trên đời chẳng ai lo cho ta bằng mẹ”
<iframe class="ql-video" frameborder="0" allowfullscreen="true"></iframe>Đồng thời đưa ra chân lý mới:
“Cũng chẳng ai ta làm khổ nhiều như mẹ của ta”
“Ai thương con bằng con thương mẹ”, nhưng chính con lại làm khổ mẹ nhiều nhất, phải chăng đó là quy luật của tạo hoá hay bởi “lòng mẹ mênh mông như biển thái bình”, suốt đời lam lũ, chịu khó, chịu thương hy sinh tất thảy vì con mà nên nông nỗi ấy.
Giữ gìn truyền thống gia đình, coi trọng luân thường đạo lý là niềm tin, là lẽ sống của mẹ. Mẹ là ngọn lửa rừng rực, tự cháy hết mình để thêm nguồn năng lượng cho cháu con nối gót ông cha.
Mẹ quên bản thân mình, thức thâu đêm ru con ngủ, lo cho con từng miếng cơm manh áo….Mẹ đau khổ khi con không vâng lời, khi con hư hỏng. Kể cả lúc thành đạt có khi lại làm mẹ khổ đau hơn vì con sống quá thực dụng, không giữ được đạo đức, gia phong, tầm thường khi đối nhân xử thế.
Và Anh ước “được sống lại tuổi thơ” để “chẳng bao giờ mải chơi trốn học/ sẽ không lần nào làm mẹ xót xa”.Tình cảm ấy thật tự nhiên, thực tế, không hề sáo rỗng.
Anh “Ước mẹ trẻ hoài như buổi mới gặp cha/ Ước con được sống suốt đời bên mẹ/ Mẹ muốn ăn cá thu con chẳng nề xuống bể/ Chẳng ngại lên ngàn kiếm đọt măng mai ” để được phụng dưỡng, chăm sóc mẹ khi ốm đau, khi trái gió, trở trời… cho tròn đạo làm con như bao người con có hiếu.
“Nhưng xứ sở ta quân Mỹ tới rồi
Cùng bè bạn con lên đường đuổi giặc”.
<iframe class="ql-video ql-align-center" frameborder="0" allowfullscreen="true"></iframe>“Đuổi giặc” chứ không phải là “đánh giặc” chỉ hai từ ấy thôi cũng đã nói lên dân tộc ta rất yêu chuộng hoà bình. Đuổi giặc đi như đuổi gà, đuổi trâu… để chúng không phá hoại vườn rau, ruộng lúa chứ không đánh cho chúng phải chết, phải tuyệt diệt. Đứng lên đánh giặc là việc chẳng đừng khi quân thù hung hăng, dã man giày xéo quê hương, đất nước thân yêu của mình. Phải chăng đó là truyền thống đẹp đẽ của dân tộc ta được hun đúc qua chiều dày mấy ngàn năm lịch sử? Trong quá khứ Ông cha ta đã bao lần đánh cho quân xâm lược phương Bắc phải kinh hồn bạt vía, sau khi giành thắng lợi lại cấp luơng, cấp thuyền cho chúng cút về nước.
Có nhà thơ đã viết:”Giặc nước đuổi xong rồi trời xanh thành tiếng hát…”. Mẹ ơi! đuổi giặc xong rồi con lại về với mẹ, để được nằm bên mẹ, để được nghe lời ru ngọt ngào và làm vài món ăn mẹ thèm mà cả đời mẹ chưa một lần được nếm.
Mẹ của anh cũng như bao bà mẹ Việt Nam khác:chịu thương, chịu khó, yêu chồng, thương con,”Giỏi việc nước,đảm việc nhà”.Mẹ vui vẻ thực hiện nghĩa vụ ấy với ý thức tự nguyện. “Mẹ vui vẻ gánh lấy phần khó nhọc;Quen vất vả mẹ quản gì sương nắng” Với ngôn từ giản dị Anh đã khắc hoạ những phẩm chất của người mẹ Việt Nam.
Ta hãy lắng nghe tâm trạng của người con trai nhớ về mẹ của mình giữa chốn rừng xa: “Đêm nay con nằm rừng xa gió lạnh”. Anh có bi luỵ không? Anh không hề bi luỵ. Quang Dũng trong bài “Tây tiến” cũng đã viết: “Tây tiến đoàn binh không mọc tóc” Mà “Quân xanh màu lá dữ oai hùm” đó sao. Anh đi đánh Mỹ cũng chính là vì cha mẹ mình, quê hương đất nước mình. Nỗi nhớ ấy, vào thời gian và không gian ấy thật đáng trân trọng.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời