12/05/2024
12/05/2024
Bài thơ "Cỏ nở mùa Hoa" là một tác phẩm thể hiện tình cảm mẹ và con, sử dụng hình ảnh của cánh đồng và cỏ để tượng trưng cho mối quan hệ đầy yêu thương giữa hai người.
Ngay từ đầu bài thơ, tác giả đã sử dụng câu "Nếu mẹ là cánh đồng, con là cỏ, nở hoa trong lòng mẹ" để miêu tả mối quan hệ mẹ con. Mẹ được so sánh với một cánh đồng, một không gian rộng lớn, mang ý nghĩa là nguồn cảm hứng và sự nuôi dưỡng cho con. Con lại được tượng trưng bằng cỏ, một loại cây nhỏ bé, thể hiện sự khiêm tốn và mong muốn nở hoa trong tình yêu và sự quan tâm của mẹ.
Dù không có sự rộng lớn như sông bể, con cỏ vẫn chứa đựng niềm vui và tình yêu trong lòng mẹ. Bài thơ diễn tả sự phong phú và sắc nét của cuộc sống thông qua hình ảnh của ngày nắng, ánh sao và sương sớm. Điều này cho thấy tình yêu của mẹ dành cho con không bị hạn chế bởi không gian hay thời gian.
Cỏ được gợi lên như một biểu tượng của sự trong sáng và vô tư. Nó phủ xanh non lên đất mẹ hiền hoà, mang lại sự tươi mới và sự sống cho môi trường xung quanh. Bài thơ miêu tả cỏ nở thắm hoa, và cảnh đồng rộn ràng cùng gió mát. Từ đó, chúng ta có thể tưởng tượng một hình ảnh tươi đẹp và hạnh phúc, khi cỏ thơm ngát và hát khúc mùa xuân.
Bài thơ cũng nhấn mạnh đến sự nuôi dưỡng và chăm sóc của mẹ dành cho con. Mạch ngầm trong đất mãi trào dâng, dòng nước mát ngọt ngào nuôi dưỡng cỏ. Điều này tượng trưng cho tình yêu và sự chăm sóc vô điều kiện của mẹ dành cho con. Niềm hạnh phúc giản đơn và bé nhỏ được tìm thấy trong tình yêu của mẹ, và tác giả thể hiện mong muốn được bên con mãi mãi đến vô cùng.
Tổng thể, qua bài thơ "Cỏ nở mùa Hoa", tác giả đã truyền tải một thông điệp tình yêu và sự quan tâm mãnh liệt từ mẹ dành cho con. Hình ảnh của cánh đồng, cỏ và hoa mang đến một không gian tươi đẹp và một tình yêu vô tận. Bài thơ nhấn mạnh sự quý giá của mối quan hệ mẹ con và giá trị của tình yêu vô điều kiện trong cuộc sống.
03/09/2025
Mùa xuân trở thành nguồn cảm hứng bất tận trong các sáng tác của các nhà thơ, nhà văn. Mỗi trang viết về mùa xuân là một lời ca ngợi sức sống của đất trời, của con người mùa xuân. Với Nguyễn Bính, mùa xuân cũng vô cùng đặc biệt, cứ thế thật tự nhiên hòa cùng bao vần thơ của Xuân về.
Mở đầu bài thơ là những vần thơ thật nhẹ nhàng:
“Đã thấy xuân về với gió đông
Với trên màu má gái chưa chồng
Bên hiên hàng xóm cô hàng xóm
Ngước mắt nhìn giời đôi mắt trong.”
“Xuân về” đầu tiên mà Nguyễn Bính “thấy” chỉ là cảm nhận qua tác nhân khác, qua hình ảnh khác. Tác nhân ấy là “gió đông”, có thể không còn làm da lạnh buốt khiến nhà thơ cảm nhận là xuân đang về và tác nhân ấy chính là “cô hàng xóm” mới lớn có “màu má – đôi mắt trong” biểu hiện sức sống dạt dào, thanh tân của những ngày đầu năm mới. Xuân gần là ở đó, là ở gió, là cô láng giềng đang lơ đãng nhìn trời dưới mái hiên…
Rồi xa hơn một chút:
‘Từng đàn con trẻ chạy xun xoe
Mưa tạnh giời quang nắng mới hoe
Lá nõn nhành non ai tráng bạc
Gió về từng trận gió bay đi.”
Khung cảnh thật tươi sáng và trong lành. Trời không mưa. “Gió về từng trận gió hay đi”, câu thơ mang lại cho người đọc không khí mát mẻ, nhẹ nhàng mà không là gió lốc, gió xoáy. “Lá nõn nhành non ai tráng bạc” là một câu thơ đẹp về hình ảnh, hay về nội dung. Đẹp về hình ảnh “lá nõn nhành non” và nghệ thuật so sánh “ai tráng bạc”; hay là ở chỗ nó làm phong phú thêm sắc màu tươi trẻ của ngày xuân, làm cái nền rất phù hợp với niềm vui của “đàn con trẻ”. Bức tranh xuân về mở rộng thêm:
“Thong thả dân gian nghỉ việc đồng
Lúa thì con gái mượt như nhung
Đầy vườn hoa bưởi hoa cam rụng
Ngào ngạt hương hay, bướm vẽ vòng.”
Không gian bức tranh Xuân về mở rộng thành một tổng thể. Từ mái hiên hàng xóm, lá nõn nhành non rộng ra khu vườn với màu sắc của hoa bưởi hoa cam ngọt ngào hương thơm và đầy ong bướm lượn. Tất cả nằm trong khung nền của cánh đồng làng “lúa thì con gái mượt như nhung”. Lúa đang lớn, đang vào lúc sắp trổ bông lá xanh mềm mại trải khắp. Lúc này, nhà nông nhàn nhã nghĩ tới việc “tháng giêng ăn tết ở nhà”
“Trên đường cát mịn một đôi cô
Yếm đỏ khăn thâm trẩy hội chùa
Gậy trúc dắt bà già tóc bạc
Tay lần tràng hạt miệng nam mô.”
Nếu ở hai khổ thơ giữa nhà thơ miêu tả cảnh cây cỏ, ruộng lúa,… là chính thì ở khổ thơ trên nhà thơ lại tập trung miêu tả về con người đang đón xuân về, đặc biệt là các cô gái và các cụ bà.
Ba khổ thơ đầu, nhà thơ miêu tả xuân đang về với con người, còn ở khổ thơ này thì xuân đã về, con người thực sự đón xuân. Một trong những hình thức đón xuân ấy là “trẩy hội chùa”. Cảnh trong khổ thơ là cảnh làng quê miền Bắc vào những năm trước Cách mạng tháng Tám. Đi trẩy hội chùa phần lớn là người già và các cô gái. Quanh năm chân lấm tay bùn, quần áo bạc màu mưa gió. Nhân xuân về, các cô diện “yếm đỏ khăn thâm” dắt bà thong thả đến chùa cầu phước.
Có thể thấy rằng, Xuân về là một thi phẩm xuất sắc trong chùm thơ Nguyễn Bính, không chỉ bộc lộ rõ cái tài trong phong cách làm thơ của ông mà con biểu thị con người ấy theo những nét riêng trong suốt cuộc đời cống hiến cho nghệ thuật.
29/08/2025
Trong nền thơ ca cách mạng Việt Nam, Thanh Hải là một gương mặt tiêu biểu, nổi tiếng với giọng thơ chân thành, tha thiết và gắn bó máu thịt với quê hương, đất nước. Bên cạnh bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ”, ông còn để lại nhiều thi phẩm giàu sức gợi, trong đó có bài thơ “Cỏ nở hoa” – một khúc ca ngọt ngào, trong trẻo ca ngợi sức sống bền bỉ, tinh thần lạc quan của con người giữa những gian khổ, hy sinh.
Trước hết, bài thơ mở ra bằng hình ảnh giản dị mà giàu sức gợi:
Cỏ nở hoa trên bãi cát gió Lào
Cỏ nở hoa trong bom rơi đạn nổ.
Ở đây, cỏ hiện ra như một biểu tượng của sự sống kiên cường. Giữa cái khắc nghiệt của thiên nhiên (gió Lào nóng rát, cát khô cháy bỏng), giữa bom rơi, đạn nổ của chiến tranh, cỏ vẫn lặng lẽ nở hoa. Hình ảnh ấy vừa hiện thực, vừa mang tính biểu tượng: nó gợi liên tưởng đến con người Việt Nam trong chiến tranh – những con người nhỏ bé, bình dị nhưng giàu sức sống, bền bỉ, không khuất phục trước bất kỳ thử thách nào.
Tiếp đến, bài thơ làm nổi bật vẻ đẹp của cỏ trong sự gắn bó với đời sống con người:
Cỏ nở hoa bên bờ tre, bờ ruộng
Cỏ nở hoa trên lối nhỏ quen đi.
Hình ảnh cỏ gắn liền với làng quê thân thuộc, với nhịp sống thường ngày của nhân dân. Hoa cỏ mộc mạc nhưng gần gũi, giản dị mà bền lâu, giống như vẻ đẹp của những người dân quê lam lũ, cần cù mà kiên cường. Qua đó, Thanh Hải đã khẳng định: vẻ đẹp đích thực không nằm ở sự rực rỡ, cao sang mà ở sức sống bền bỉ, ở sự gắn bó với nhân dân, với quê hương.
Điểm đặc sắc là hình ảnh cỏ còn gắn với niềm tin và khát vọng:
Cỏ nở hoa cho đất thêm màu
Cho bước chân người đi thêm vui.
Hoa cỏ không chỉ làm đẹp cho đất trời mà còn mang lại niềm vui, sức sống cho con người. Đằng sau những câu thơ giản dị ấy là một quan niệm nhân sinh sâu sắc: sự tồn tại và cống hiến, dù nhỏ bé, vẫn có ý nghĩa lớn lao nếu nó góp phần làm đẹp cho cuộc đời, mang lại hạnh phúc cho người khác. Đây cũng chính là triết lí sống mà Thanh Hải gửi gắm: sống là để hiến dâng, để làm đẹp cho cuộc đời.
Về nghệ thuật, bài thơ thành công nhờ bút pháp so sánh, ẩn dụ giàu tính tượng trưng. Hình ảnh “cỏ nở hoa” được lặp đi lặp lại nhiều lần, như một điệp khúc ngân vang, khắc sâu trong lòng người đọc ý nghĩa về sức sống bền bỉ và niềm tin bất diệt. Giọng thơ nhẹ nhàng, mộc mạc mà thấm thía, phù hợp với đối tượng biểu hiện. Ngôn ngữ thơ giản dị, gần gũi, giàu hình ảnh, giàu nhạc tính.
Tóm lại, “Cỏ nở hoa” không chỉ ca ngợi vẻ đẹp giản dị, kiên cường của loài cỏ – một hình ảnh rất đỗi bình thường trong cuộc sống – mà còn gửi gắm triết lí sâu xa về lẽ sống của con người: sống bền bỉ, cống hiến lặng thầm, gắn bó máu thịt với quê hương, đất nước. Bài thơ vì thế để lại dư âm trong lòng người đọc: giữa cuộc đời nhiều gian nan, con người hãy sống như cỏ – kiên cường, bình dị và đầy sức sống.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời