phân tích tác phẩm chứ người tử tù Giúp mình với!

thumb up 0
thumb down
Trả lời câu hỏi của Saimunk
  • Câu trả lời phải chính xác, đầy đủ dựa trên kiến thức xác thực:
    • ✔ Đối với câu hỏi trắc nghiệm: Đưa đáp án lựa chọn + giải thích lý do chọn đáp án.
    • ✔ Đối với câu hỏi tự luận: Đưa lời giải và đáp án cho câu hỏi.
    • ✔ Đối với câu hỏi trả lời ngắn: Đưa ra đáp án + giải thích lý do.
    • ✔ Chấp nhận sử dụng ảnh do thành viên viết tay, ảnh cần rõ nét, không bị mờ, vỡ ảnh.
  • Sử dụng ngôn ngữ rõ ràng, dễ hiểu.
  • Tránh đưa ra các ý kiến cá nhân mang tính chất chủ quan.
  • Nếu sử dụng thông tin từ nguồn khác, phải trích dẫn nguồn đầy đủ và chính xác.
  • Tuyệt đối không được sao chép các thông tin từ các trang khác, từ AI hoặc chatGPT.
CÂU TRẢ LỜI
avatar
Timi

11/06/2024

Trợ lý học tập AI - Câu trả lời này chỉ mang tính tham khảo
Tác phẩm "Chữ người tử tù" của Nguyễn Tuân là một tác phẩm văn học nổi tiếng, phản ánh cuộc sống trong trại giam và sự chiến thắng của cái đẹp giữa chốn tù đày. Trong tác phẩm này, Nguyễn Tuân đã sử dụng nghệ thuật vẽ mây, nảy trăng và nghệ thuật đối lập để làm nổi bật hình tượng huấn cao và khẳng định sự chiến thắng của cái đẹp. Cảnh cho chữ trong tác phẩm được miêu tả như một cảnh tượng xưa nay chưa từng có, khi chỉ còn vẳng tiếng mõ trên vọng canh, đã bày ra trong buồng tối chật hẹp, ẩm ướt, tường đầy mạng nhện, tổ rệp, đất bừa bãi phân chuột, phân gián. Điều này thể hiện sự khốc liệt và u ám của cuộc sống trong trại giam. Tuy nhiên, giữa chốn ngục tù tàn bạo, không phải kẻ thống trị làm chủ mà là người tù làm chủ. Cái thiện vẫn hiện lên mạnh mẽ chiến thắng được cái ác. Điều này cho thấy sức mạnh của con người và khát vọng sống tự do và đẹp đẽ dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào. Hy vọng bạn có thêm thông tin để hiểu rõ hơn về tác phẩm "Chữ người tử tù" của Nguyễn Tuân.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
1.0/5 (1 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận
avatar
level icon
Câu trả lời uy tín

Nguyễn Tuân được đánh giá là “nhà văn lớn, một nghệ sĩ suốt đời đi tìm cái đẹp”, ông có vị trí và ý nghĩa quan trọng đối với nền văn học Việt Nam. Trước cách mạng ông thoát li hiện thực, tìm về một thời vang bóng, tập Vang bóng một thời chính là tập truyện tiêu biểu nhất cho phong cách của ông trước cách mạng. Trong đó ta không thể không nhắc đến Chữ người tử tù với niềm trân trọng thú viết chữ tao nhã truyền thống.
Chữ người tử tù xây dựng thành công tuyến nhân vật chính diện, họ là trung tâm đại diện cho cái đẹp thanh cao trong tâm hồn, dù ở trong hoàn cảnh nào, dù thực tại xã hội có dở bẩn ra sao cũng không thể nào làm vướng bẩn nhân cách thiên lương của họ. Trước tiên là hình tượng Huấn Cao – một vị anh hùng sa cơ, thất thế ông là người lãnh đạo nhân dân đứng lên đấu tranh đòi lại công bằng cho chính mình. Ấy thế mà trong con mắt của chế độ phong kiến ông lại bị gọi là kẻ “phản nghịch”, kẻ cầm đầu nguy hiểm cần phải tiêu diệt. Có ý kiến cho rằng Nguyễn Tuân sáng tạo hình tượng Huấn Cao dựa trên nguyên mẫu Cao Bá Quát – một người tài hoa, nghệ sĩ, tinh thần quả cảm và đặc biệt là có tài viết chữ đạt đến độ tuyệt mỹ. Huấn Cao là cách gọi kính trọng, là một người mang họ Cao giữ chức huấn đạo – chức quan trông coi việc học ở một huyện.
Cảm hứng lãng mạn bao giờ cũng xui khiến các nghệ sĩ khắc họa những hình tượng sao cho hoàn hảo thậm chí đến mức phi thường. Ông Huấn Cao cũng thế. Nguyễn Tuân đã khiến cho hình tượng này trở thành một con người siêu phàm với việc tô đậm một khí phách siêu việt. Căm ghét xã hội thối nát, ông đã cầm đầu cuộc khởi nghĩa chống lại triều đình, sự nghiệp không thành, ông lĩnh án tử hình. Nhưng tù đày, gông cùm và cái chết cùng không khuất lạc được ông. Ông luôn tìm thấy ở những nơi mà tự do bị tước bỏ. Đối với Huấn Cao, mọi sự trói buộc, tra khảo, giam cầm đều vô nghĩa. Và khi quản ngục hỏi ông muốn gì để giúp, ông đã trả lời bằng sự khinh bạc đến điều... lời nói của ông có thể là nguyên cớ để ông phải rước lấy những trận trả đũa. Nhưng một khi đã nói nghĩa là ông không hề run sợ, không hề quy phục trước cường quyền và bạo lực. Có thể Huấn Cao sừng sững trong suốt cả thiên truyện như một khí phách kiên cường bất khuất, uy vũ bất năng khuất.
Những phẩm chất tuyệt vời đó của Huấn Cao đã chói sáng lên trong cảnh tượng cuối cùng mà Nguyễn Tuân đã gọi là cảnh tượng xưa nay chưa từng có - cảnh cho chữ. Cảnh cho chữ là sự biểu hiện sống động rực rỡ của tài hoa, thiên lương và khí phách của Huấn Cao.

Đằng sau sự tài hoa của Huấn Cao, nhân vật quản ngục xuất hiện như hiện thân của niềm say mê, trân trọng cái đẹp. Đó như một phép màu kì diệu biến quản ngục thành “thanh âm trong trẻo chen vào giữa một bản đàn mà nhạc luật đều hỗn loạn, xô bồ”. Tâm nguyện cả đời của quản ngục, không gì hơn, đó là có được chữ của ông Huấn để treo ở nhà riêng. Quản ngục biệt đãi Huấn Cao, luôn luôn cung kính và lễ phép trước thái độ kiêu ngạo của ông Huấn, thành kính đón nhận những lời khuyên của ông. Chính điều đó đã mở đường cho quản ngục đến với cái đẹp. Tư thế khúm núm, thái độ và hành động bên ngoài có vẻ ủy mị khi lắng nghe lời khuyên của Huấn Cao đã làm sáng lên vẻ đẹp nhân cách của ngục quan, làm cho nhân vật trở nên đáng quý, đáng trân trọng. Đặc biệt, ông còn cúi đầu thành kính đón nhận lời khuyên của ông Huấn. Ông cúi đầu nhưng không hề trở nên hèn kém mà trái lại, nó còn làm cho ông trở nên cao thượng hơn bao giờ. Đấy là cái cúi đầu trước cái tài, cái đẹp, cái thiên lương”. Và cái cúi đầu của quản ngục cũng thật cao đẹp chẳng khác nào cái cúi đầu của Cao Bá Quát khi xưa: “Nhất sinh đê thủ bái mai hoa” (Cả đời sinh ra chỉ để cúi đầu trước hoa mai). Nếu Huấn Cao là nơi nhà văn gửi gắm những quan niệm thẩm mĩ tiến bộ thì quản ngục là nơi nhà văn gửi những quan niệm nhân sinh sâu sắc: Bản thân mỗi con người luôn khao khát và hướng về cái đẹp. Bởi vậy, phải biết nhìn sâu vào tâm hồn con người để nắm bắt ánh sáng của thiên lương. Và hơn cả, cái đẹp “man mác khắp vũ trụ”, nó tồn tại ngay cả trong cái ác để đẩy lùi bóng tối, hướng con người tới cuộc sống tốt đẹp hơn.
Sau khi cho chữ xong, Huấn Cao đã khuyên quản ngục từ bỏ chốn ngục tù nhơ bẩn: “đổi chỗ ở” để có thể tiếp tục sở nguyện cao ý. Muốn chơi chữ phải giữ được thiên lương. Trong môi trường của cái ác, cái đẹp khó có thể bền vững. Cái đẹp có thể nảy sinh từ chốn tối tăm, nhơ bẩn, từ môi trường của cái ác( cho chữ trong tù) nhưng không thể chung sống với cái ác. Nguyễn Tuân nhắc đến thú chơi chữ là môn nghệ thuật đòi hỏi sự cảm nhận không chỉ bằng thị giác mà còn cảm nhận bằng tâm hồn. Người ta thưởng thức chứ không mấy ai thấy, cảm nhận mùi thơm của mực. Hãy biết tìm trong mực trong chữ hương vị của thiên lương. Cái gốc của chữ chính là cái thiện và chơi chữ chính là thể hiện cách sống có văn hóa.
“Chữ người tử tù” là bài ca bi tráng, bất diệt về thiên lương, tài năng và nhân cách cao cả của con người. Hành động cho chữ của Huấn Cao, những dòng chữ cuối cùng của đời người có ý nghĩa truyền lại cái tài hoa trong sáng cho kẻ tri âm, tri kỉ hôm nay và mai sau. Nếu không có sự truyền lại này cái đẹp sẽ mai một. Đó cũng là tấm lòng muốn giữ gìn cái đẹp cho đời.
Cũng qua đây tác giả cũng khẳng định rằng cái đẹp có thể tồn tại ở mọi nơi, mọi lúc, chiến thắng mọi cái xấu, cái ác. Và cái đẹp có thể cứu rỗi linh hồn con người, giúp con người hiểu nhau hơn, xích lại gần nhau hơn. Cái đẹp sẽ không mất đi ngay cả khi nó bị vùi dập. Đó là giá trị nhân văn của tác phẩm.
 

Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận

Saimunk

Đọc tác phẩm, không khỏi để lại ấn tượng sâu sắc về nhân vật chính – Huấn Cao, biểu tượng của những người nho sĩ tài hoa, đấu tranh mà không gặp được thời. Là anh hùng lãnh đạo nhân dân, ông đòi lại công bằng và chống lại triều đình. Mặc dù thất bại, Huấn Cao vẫn giữ tư thế kiên ngang và cao quý, chấp nhận tội tử tù với lòng trung quân ái quốc.

Huấn Cao được mô tả như một 'ngôi sao Hôm nhấp nháy' trong mắt quản ngục, là 'một ngôi sao chính vị'. Mặc dù là kẻ phản nghịch, quản ngục lại kính trọng và kiêng nể Huấn Cao, thể hiện sự ưu ái của Nguyễn Tuân đối với anh hùng thất thế.

Hình tượng Huấn Cao lấy cảm hứng từ anh hùng Cao Bá Quát, mang trong mình tài hoa nghệ thuật và lòng trung quân ái quốc. Nguyễn Tuân tận dụng nhiều khía cạnh để khắc họa vẻ đẹp thanh cao và tâm hồn lương thiện của Huấn Cao.

Nguyễn Tuân tinh tế khi mô tả Huấn Cao thông qua lời kể gián tiếp của những người khác, nhấn mạnh tài viết chữ đẹp và khả năng bẻ khóa, vượt ngục. Huấn Cao hiện lên như một kẻ 'văn võ toàn tài', anh hùng với tài năng và phẩm chất xuất sắc.

Tài năng của Huấn Cao không chỉ hiện rõ trong chữ viết mà còn được thể hiện qua hành động và tâm hồn của viên quản ngục, người khát khao chữ của Huấn Cao hơn mọi thứ.

Viên quản ngục ngay lập tức muốn đối đãi tốt với Huấn Cao khi biết ông là tên đứng đầu nhóm phản nghịch. Quản ngục không chỉ muốn thể hiện sự trân trọng với tài năng của Huấn Cao mà còn khát khao sở hữu chữ viết của ông, như một 'sở nguyện' cá nhân. Sức hấp dẫn của cái đẹp khiến quản ngục bất chấp nguy hiểm để đạt được điều mà ông mong đợi.

Nguyễn Tuân không diễn đạt trực tiếp về tài năng của Huấn Cao, thay vào đó, ông tập trung miêu tả hành động và suy nghĩ của quản ngục, làm tôn lên vẻ đẹp của chữ viết Huấn Cao. Nguyễn Tuân truyền đạt sự ngưỡng mộ và kính trọng của mình đối với cái đẹp, đồng thời là sự trân trọng văn hóa truyền thống của dân tộc.

Huấn Cao không chỉ là một nghệ sĩ viết chữ tài hoa, mà còn là một anh hùng với khí phách hiên ngang và lòng kiên cường.

Nguyễn Tuân khéo léo tạo dựng hình ảnh một anh hùng vĩ đại, một viên quan nhỏ có lòng dũng cảm đứng lên đòi công bằng cho xã hội, đối mặt với thách thức của thời đại 'Hán học suy vi', 'Tây Tàu nhố nhăng'. Huấn Cao, không chỉ được đánh giá về tài năng viết chữ, mà còn được kính trọng với khí phách vượt trội, được mô tả như 'ngôi sao chính vị sắp tù biệt vũ trụ', một 'kẻ chọc trời khuấy nước'.

Khí phách của Huấn Cao không chỉ tỏa sáng khi ông tự do mà còn khi ông phải đối mặt với tù tội. Ông giữ nguyên vẻ ngang tàng và kiên trung, thể hiện sự gan góc, bản lĩnh của một anh hùng.

Cái khí phách của Huấn Cao được thể hiện qua lời của tên lính dẫn tù, khi anh ta cảnh báo viên quản ngục về nguy hiểm của Huấn Cao, một 'thủ xướng nguy hiểm nhất bọn'. Đây là dấu hiệu rõ nét về sự ngạo nghễ và độ nguy hiểm của Huấn Cao, một vị anh hùng đặc biệt.

Trong câu chuyện, Nguyễn Tuân chèn một chi tiết nhỏ về dỗ gông, nhưng lại rất nổi bật, thể hiện rõ khí phách gan góc, ngạo nghễ của Huấn Cao. Điều này làm nổi bật sự tài năng của Nguyễn Tuân trong việc kể chuyện.

Khi bước vào trại giam, thách thức và đau buồn không làm Huấn Cao biến chất. Ngược lại, ông giữ được sự thoải mái, thản nhiên ngay cả khi phải đeo gông. Câu nói nhẹ nhàng 'Rệp cắn tôi, đỏ cả cổ lên rồi! Phải dỗ gông đi!' làm người ta ngỡ như ông đang nói về một việc bình thường trong cuộc sống.

Hành động 'dỗ gông' của Huấn Cao thể hiện khí phách ngạo nghễ. Nguyễn Tuân mô tả sự lạnh lùng và quyết liệt của ông trong việc đối mặt với gông: 'Huấn Cao lạnh lùng, chúc mũi gông nặng, khom mình thúc mạnh đầu thang gông xuống thềm đá tảng đánh thuỳnh một cái'. Chữ 'thuỳnh' vô cùng mạnh mẽ, làm nổi bật khí phách anh hùng của Huấn Cao.

Khí phách của Huấn Cao không bị làm khuất phục bởi lao tù. Ông vẫn tỏ ra thoải mái và tự tại, thậm chí với 'biệt đãi' của quản ngục, ông 'thản nhiên nhận rượu thịt, coi như đó là một việc vẫn làm trong cái hứng sinh bình lúc chưa bị giam cầm'. Huấn Cao giữ vững phẩm chất anh hùng ngay cả trong những điều kiện khắc nghiệt nhất.

'Vẫn hào kiệt, vẫn phong lưu, Chạy mỏi chân thì hẵng ở tù' - Huấn Cao tỏ ra như một nhà hiền triết, với tâm hồn vẫn hào kiệt và phong lưu ngay cả khi ở trong lao tù.

Khí phách ngạo nghễ của anh hùng gây ấn tượng mạnh. Huấn Cao khinh bạc cường quyền, đặt mình dũng cảm trước áp đặt.

Trong cuộc hỏi ý của quản ngục, Huấn Cao thể hiện sự ngạo mạn và phê phán đối với quyền lực. Ông coi quản ngục như một kẻ ác, vì vậy 'khinh bạc đến điều' cường quyền. Việc quản ngục 'cung kính chắp tay' với ông làm tôn lên tầm vóc và uy nghi của Huấn Cao.

Đối với anh hùng, cái chết không đáng sợ. Trước ngày ra pháp trường, Huấn Cao vẫn bình tĩnh, ung dung. Cuộc đời ông đẹp như những nét chữ cuối cùng của mình, nói lên những hoài bão của một con người.

Khí phách của Huấn Cao được thể hiện qua lời nói và hành động. Nguyễn Tuân vẽ nên hình ảnh của một anh hùng có khí phách ngạo nghễ, kết hợp giữa bút pháp và sự hiện diện của nhân vật.

Huấn Cao không chỉ có tài hoa, phí khách hơn người, mà còn là người mang tâm thiên lương vô cùng trong sáng.

Tâm thiên lương của Huấn Cao hiện rõ khi ông trao chữ và quan niệm về chữ của mình. Ông coi chữ là điều quý giá, không viết tùy tiện. Hành động trao chữ cho quản ngục không chỉ thể hiện lòng biết ơn mà còn là sự cao quý của cái đẹp. Viết chữ không chỉ là sự sáng tạo mỹ thuật mà còn là hành động đạo đức.

Hành động trao chữ của Huấn Cao không chỉ là sự đền đáp và giúp đỡ, mà còn là một tấm lòng cao quý và sáng tạo thẩm mỹ. Viết chữ là việc làm đạo đức và nghệ thuật trong cùng một thời điểm.

Thiên lương của Huấn Cao thể hiện qua hành động và lời nói của ông. Ông chia sẻ tấm lòng thiện lương của mình với quản ngục, khuyên nhủ giữ lấy thiên lương và hướng thiện. Một người anh hùng thực sự là người mang lại ánh sáng cho người khác.

Nguyễn Tuân vẽ nên Huấn Cao bằng bút pháp lãng mạn, lý tưởng hóa anh hùng yêu nước. Tác phẩm là sự kết hợp hài hòa giữa tài năng và tâm hồn, làm nổi bật quan điểm về cái đẹp của con người và nghệ thuật.

Chữ người tử tù không hoàn chỉnh nếu không đề cập đến nhân vật quản ngục, chúa ngục sống giữa chốn đè lao tàn bạo. Trong môi trường khắc nghiệt, ông trở thành 'thanh âm trong trẻo' với tâm hồn thuần khiết giữa 'đống cặn bã'.

Quản ngục không lạc quẻ giữa 'bản đàn' quấy rối, mà ngược lại, như một 'âm thanh trong trẻo' thăng hoa giữa sự hỗn loạn. Bức tranh miêu tả bằng từ ngữ trữ tình khám phá tâm hồn đẹp và tinh tế của người quản ngục.

Nguyễn Tuân tài tình vẽ nên viên quản ngục, một con người yêu cái đẹp và biết hướng thiện. Mô tả thông qua hai khía cạnh, làm nổi bật tâm hồn tinh tế và thiện lương của ông.

Quản ngục, người yêu cái đẹp, chào đón Huấn Cao bằng sự biệt đãi, dù đối mặt với nguy cơ. Quản ngục không giống những chúa ngục khác, mà thể hiện sự kính trọng đặc biệt với tù nhân có khí phách như Huấn Cao.

Với quản ngục, cái đẹp là tiêu chí hàng đầu, và Huấn Cao là nguồn cảm hứng. Mỗi hành động của quản ngục là sự cung kính và khiêm nhường. Thậm chí, ước mơ của ông là treo câu đối của Huấn Cao tại nhà mình, thể hiện sự sùng bái đối với tài năng và khí phách.

Quản ngục, người trọng cái đẹp, không giữ độc quyền uy quyền, mà thể hiện lòng kính trọng với Huấn Cao. Sự khác biệt trong thái độ của ông khi đối diện với Huấn Cao so với những tù nhân khác là điều đáng chú ý.

Ngay cả khi bị Hiếu Hiền hiểu lầm và khinh bạc, quản ngục vẫn duy trì thái độ lễ phép và kính trọng. Sự khí phách của Huấn Cao khiến quản ngục cảm thấy khâm phục và tiếp tục biểu hiện lòng tôn trọng.

Quản ngục, một hình tượng xa lạ với tâm hồn của mình, Nguyễn Tuân thừa nhận điều này một cách trực tiếp. Quản ngục, người yêu cái đẹp, biết hướng thiện, được khắc họa là một con người đầy tâm huyết và tư tưởng trong cái địa ngục còn nhiều cặn bã.

Quản ngục, nhân vật mê đẹp, nhưng không quên đạo đức. Hành trình của ông trong môi trường khắc nghiệt của đề lao là một cuộc chiến giữa lòng nhân tính và nhiệm vụ. Khi gặp Huấn Cao, quản ngục đứng trước quyết định khó khăn giữa triều đình và trái tim.

Quản ngục, người trải qua đau đầu giữa lương tâm và trách nhiệm. Bản tính tốt và đẹp đẽ của ông không chấp nhận quy luật tàn nhẫn trong đề lao. Việc tiếp nhận Huấn Cao là một quyết định dũng cảm, là sự lựa chọn cho đạo đức và cái đẹp.

Chứng kiến hành động 'dỗ gông' của Huấn Cao, quản ngục không do dự, thể hiện tấm lòng chân thành và khiến những người xung quanh phải ngạc nhiên. Sự nhạy bén và nhân văn của quản ngục được bộc lộ một cách rõ ràng.

Cuối cùng, khi Huấn Cao đồng lòng cho chữ và tâm huyết, quản ngục không kìm lòng cảm động. Nghe lời khuyên từ tâm hồn thiện lương, ông như mở ra một khoảnh khắc hiếm có, bày tỏ sự kính trọng với lời khuyên của Huấn Cao, thậm chí 'vái người tù một vái, chắp tay' và nước mắt rơi: 'Kẻ mê muội này xin bái lĩnh'. Điều này là minh chứng cho sức mạnh của cái thiên lương và đẹp trong con người.

Quản ngục vượt qua giới hạn thân phận, hy sinh cho niềm tin và lương tri của mình. Ông trở thành tù nhân của chính mình, một hình ảnh đầy mâu thuẫn giữa đề lao và lòng nhân ái.

Nguyễn Tuân sáng tạo nhân vật quản ngục như là biểu tượng của tình yêu đẹp và tài năng. Qua ông, tác giả khẳng định quan điểm về sức mạnh của cái đẹp, tài năng trong việc làm người trở nên thiện mỹ.

Chữ người tử tù chứa đựng những ý nghĩa sâu xa và cảnh cho chữ là một bức tranh đắt giá. Việc tìm hiểu cảnh này mà không phải ai cũng làm sẽ làm mất đi hiểu biết về những giá trị quý báu mà Nguyễn Tuân muốn truyền đạt.

Trong buồng biệt giam chật hẹp, nơi đèn sáng ít, môi trường đen tối, tường mạng nhện, đất phân chuột, cái đẹp và tài hoa bừng lên từ ngòi bút của Huấn Cao. Giữa đêm tối, những chữ viết nổi bật, tạo nên không gian thoải mái, vui tươi, là khoảnh khắc cuối cùng để anh hùng truyền đạt 'hoài bão ước mơ' trước khi đối mặt với hành quyết.

Cảnh tượng chưa từng thấy: quản ngục và thầy thơ phải nhúm núm, khép nép trước một tên tử tù. Tù nhân đứng hiên ngang, bình thản, tĩnh lặng, sức mạnh của anh hùng hiện hữu trong từng đường nét chữ. Ngược đời khi phạm nhân trở thành người dạy dỗ uy quyền. Sức mạnh của tâm hồn và tài năng vượt lên trên mọi ràng buộc.

Sự cung kính của quản ngục đối với Huấn Cao không làm mất đi phẩm chất của ông mà ngược lại, tôn lên nhân cách đẹp và thánh thiện. Sự sùng bái của quản ngục trước cái đẹp, cái tài, và khí phách của anh hùng tạo nên hình ảnh tươi sáng, lấp lánh.

Nguyễn Tuân thông qua quản ngục truyền đạt quan điểm sâu sắc về nhân sinh: dù sống trong môi trường khó khăn, thậm chí đen tối, nhưng lòng người vẫn có khao khát cái đẹp và thiện lương. Có một tâm hồn chờ đợi ánh sáng để bừng tỏ mạnh mẽ.


 

Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 1
thumb down
0 bình luận
Bình luận
avatar
level icon
alatSunMai

11/06/2024

Saimunk chữ ng tt rất đẹp

Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
2.0/5 (1 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận
avatar
level icon
sibidi baka

11/06/2024

Saimunk Với bàn tay tài hoa của mình, Nguyễn Tuân đã xây dựng một tình huống truyện vô cùng độc đáo trong “Chữ người tử tù”. Bởi đối với truyện ngắn, tình huống truyện có ý nghĩa then chốt vì nó góp phần giúp cho cốt truyện phát triển, tính cách nhân vật được bộc lộ và tư tưởng nhà văn được sáng rõ.

Trong “Chữ người tử từ" tình huống truyện xoay quanh cuộc gặp gỡ kỳ ngộ giữa Huấn Cao và quản ngục. Đó là một tình huống có tính chất éo le, kịch tính và ngang trái, bởi Huấn Cao là tử tù cò quản ngục là quản tù; Huấn Cao đứng đầu đội quân phiến loạn triều đình còn quản ngục lại là công cụ bảo vệ triều đình, đại diện cho triều đình.

Huấn Cao là một anh hùng có chỉ khí, khí phách hiên ngang và có tài viết chữ thư pháp được ví như người tài lưng đeo gươm tay mềm mại bút hoa còn quản ngục mặc dù sống trong chốn cặn bã, lừa lọc, tàn nhẫn nhưng lại yêu cái đẹp, trọng người tài. Huấn Cao bị cầm tù về nhân thân nhưng tự do về thân cách còn quản ngục tự do về nhân thân nhưng lại bị cầm tù bởi nhân cách. Trên bình diện xã hội, họ ở hai chiến tuyến đối lập nhau, chính vì thế tình huống truyện càng gay gắt và kịch tỉnh hơn.

Tình huống truyện giúp cho cốt truyện phát triển từ cuộc gặp gỡ đến sự biệt đại của quản ngục cho Huấn Cao rồi đến sự hiểu nhầm của Huấn Cao trước tấm lòng của quản ngục để rồi sự trân trọng và quý mến khi nhận ra tấm lòng chân thành và sự biệt đãi của quản ngục, một người biết quỷ trọng người tài, yêu cái đẹp. Đồng thời tính cách nhân vật cũng được bộc lộ: Huấn Cao là người tài hoa uyên bác, anh hùng có khí phách có thiện lương; quản ngục trong văn của Nguyễn Tuân dù sống trong chốn cặn bã, quay quắt nhưng tấm lòng yêu cái đẹp biết trọng người tài của ông giống như một thanh âm trong trẻo trong bản nhạc xô bồ, hỗn loạn.

Hoàn cảnh không thể nào thay đổi bản chất lương thiện và tốt đẹp trong tâm hồn con người. Cũng qua tình huống ấy, tư tưởng nhà văn được bộc lộ: Nguyễn Tuân một cây bút suốt đời đi tìm cái đẹp bị ẩn dấu và khuất lấp, thậm chí là cái đẹp độc đáo, mãnh liệt và ấn tượng ông đã qua tình huống này ca ngợi cái đẹp, cái đẹp của tâm hồn và nhân cách con người, cái đẹp của tài năng. Đồng thời việc ca ngợi và tìm ra cái đẹp kín đáo bị ẩn lấp ấy cũng chính là một biểu hiện kín đáo của lòng yêu nước khi ca ngợi những con người dân tộc.

Bằng tài năng và tấm lòng yêu con người, yêu cái đẹp. Nguyễn Tuân đã sáng tạo ra được tình huống truyện đặc sắc và hấp dẫn, chỉ có thể là một cây bút tài năng mới thành công như vậy. “Chữ người tử tù” luôn là một truyện ngắn hấp dẫn bởi giọng riêng của Nguyễn Tuân.


Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
3.0/5 (2 đánh giá)
thumb up 2
thumb down
0 bình luận
Bình luận

Nếu bạn muốn hỏi bài tập

Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút

Ảnh ads

CÂU HỎI LIÊN QUAN

FQA.vn Nền tảng kết nối cộng đồng hỗ trợ giải bài tập học sinh trong khối K12. Sản phẩm được phát triển bởi CÔNG TY TNHH CÔNG NGHỆ GIA ĐÌNH (FTECH CO., LTD)
Điện thoại: 1900636019 Email: info@fqa.vn
location.svg Địa chỉ: Số 21 Ngõ Giếng, Phố Đông Các, Phường Đống Đa, Thành phố Hà Nội, Việt Nam.
Tải ứng dụng FQA
Người chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Đào Trường Giang Giấy phép thiết lập MXH số 07/GP-BTTTT do Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 05/01/2024
Copyright © 2023 fqa.vn All Rights Reserved