phân tích chi tiết bài thơ thưa thầy của hữu thỉnh

ADS
thumb up 0
thumb down
Trả lời câu hỏi của Thu Trang
  • Câu trả lời phải chính xác, đầy đủ dựa trên kiến thức xác thực:
    • ✔ Đối với câu hỏi trắc nghiệm: Đưa đáp án lựa chọn + giải thích lý do chọn đáp án.
    • ✔ Đối với câu hỏi tự luận: Đưa lời giải và đáp án cho câu hỏi.
    • ✔ Đối với câu hỏi trả lời ngắn: Đưa ra đáp án + giải thích lý do.
    • ✔ Chấp nhận sử dụng ảnh do thành viên viết tay, ảnh cần rõ nét, không bị mờ, vỡ ảnh.
  • Sử dụng ngôn ngữ rõ ràng, dễ hiểu.
  • Tránh đưa ra các ý kiến cá nhân mang tính chất chủ quan.
  • Nếu sử dụng thông tin từ nguồn khác, phải trích dẫn nguồn đầy đủ và chính xác.
  • Tuyệt đối không được sao chép các thông tin từ các trang khác, từ AI hoặc chatGPT.
ADS
CÂU TRẢ LỜI
avatar
Timi

22/08/2024

Trợ lý học tập AI - Câu trả lời này chỉ mang tính tham khảo
Hữu Thỉnh là một nhà thơ trưởng thành trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Ông có nhiều tác phẩm nổi tiếng, để lại ấn tượng sâu sắc cho người đọc như “Đường tới trường”, “Sang thu”… Trong đó, bài thơ “Thưa thầy” được sáng tác năm 1975 đã thể hiện lòng biết ơn và kính trọng đối với những người lái xe Trường Sơn. Bài thơ còn mang ý nghĩa nhân văn cao cả về tình đồng chí, sự hi sinh anh dũng của các chiến sĩ trên tuyến đường Trường Sơn.
Bài thơ mở đầu bằng hình ảnh chiếc xe không kính bị bom đạn làm vỡ tan tành nhưng vẫn băng ra tiền tuyến:
Không có kính không phải vì xe không có kính
Bom giật, bom rung kính vỡ đi rồi
Hình ảnh chiếc xe không kính gợi nhớ đến những chiếc xe thời kháng chiến chống Pháp. Đó là những chiếc xe vận tải chở hàng hóa, lương thực ra mặt trận. Những chiếc xe ấy đã trở thành biểu tượng cho tinh thần quả cảm, hiên ngang của những người lính lái xe. Họ sẵn sàng đối diện với hiểm nguy, khó khăn mà không hề run sợ.
Những câu thơ tiếp theo nói lên tư thế ung dung, hiên ngang của người lính lái xe:
Ung dung buồng lái ta ngồi
Nhìn đất, nhìn trời, nhìn thẳng
Từ láy “ung dung” kết hợp với nhịp thơ 2/2 đã diễn tả tư thế thoải mái, bình tĩnh của người lính khi điều khiển chiếc xe không kính. Trước mắt họ là bao nhiêu khó khăn, thử thách nhưng họ vẫn giữ vững tay lái, hướng về phía trước. Hình ảnh “nhìn đất, nhìn trời, nhìn thẳng” thể hiện thái độ lạc quan, tin tưởng vào tương lai tươi sáng. Dù con đường phía trước còn nhiều gian nan, vất vả nhưng họ vẫn luôn tin tưởng vào ngày mai thắng lợi.
Người lính lái xe đã vượt qua mọi khó khăn, thử thách bằng tinh thần lạc quan, yêu đời:
Nhìn thấy gió vào xoa mắt đắng
Nhìn thấy con đường chạy thẳng vào tim
Thấy sao trời và đột ngột cánh chim
Như sa, như ùa vào buồng lái
Gió, con đường, sao trời, cánh chim đều là những hình ảnh đẹp của thiên nhiên. Người lính lái xe đã nhìn thấy chúng qua cửa sổ chiếc xe không kính. Gió thổi mạnh khiến mắt đắng, con đường chạy thẳng vào tim, sao trời và cánh chim như sa, như ùa vào buồng lái. Tất cả những hình ảnh ấy đã tạo nên một bức tranh thiên nhiên hùng vĩ, tráng lệ. Người lính lái xe đã cảm nhận thiên nhiên bằng tất cả tâm hồn mình. Họ đã vượt qua mọi khó khăn, thử thách bằng tinh thần lạc quan, yêu đời.
Cuối cùng, người lính lái xe đã gặp nhau trong một hoàn cảnh đặc biệt:
Không có kính, ừ thì có bụi
Bụi phun tóc trắng như người già
Chưa cần rửa, phì phèo châm điếu thuốc
Nhìn nhau mặt lấm cười ha ha!
Không có kính, ừ thì ướt áo
Mưa tuôn mưa xối như ngoài trời
Chưa cần thay, lái trăm cây số nữa
Mưa ngừng, gió lùa khô mau thôi!
Hai khổ thơ cuối sử dụng biện pháp nghệ thuật tăng cấp nhằm nhấn mạnh những khó khăn, thử thách mà người lính lái xe phải đối mặt. Bụi phun tóc trắng như người già, mưa tuôn mưa xối như ngoài trời. Nhưng họ vẫn không nản chí, vẫn kiên cường lái xe vượt qua mọi khó khăn. Họ coi thường gian khổ, xem thường cái chết, chỉ quyết tâm tiến về phía trước.
Khổ thơ cuối cùng là lời hứa hẹn của người lính lái xe:
Gặp bạn bè suốt dọc đường đi tới
Bắt tay qua cửa kính vỡ rồi
Bếp Hoàng Cầm ta dựng giữa trời
Chung bát đũa nghĩa là gia đình đấy
Võng mắc chông chênh đường xe chạy
Lại đi, lại đi, trời xanh thêm.
Họ gặp nhau ở dọc đường đi tới, bắt tay qua cửa kính vỡ rồi. Bếp Hoàng Cầm, võng mắc chông chênh là những hình ảnh quen thuộc của người lính trong thời kỳ kháng chiến chống Mỹ. Họ sống thiếu thốn về vật chất nhưng giàu tình cảm. Họ coi nhau như anh em ruột thịt, chung bát đũa, chung mâm cơm. Tình đồng chí, đồng đội đã giúp họ vượt qua mọi khó khăn, thử thách.
Kết thúc bài thơ là hình ảnh “lại đi, lại đi, trời xanh thêm”. Đây là một hình ảnh đẹp, giàu ý nghĩa. Nó thể hiện niềm tin tưởng, lạc quan của người lính vào tương lai tươi sáng. Họ sẽ tiếp tục hành quân, tiến về phía trước, chinh phục bầu trời xanh.
Bài thơ “Thưa thầy” của Hữu Thỉnh đã khắc họa thành công hình ảnh người lính lái xe Trường Sơn. Họ là những con người gan dạ, kiên cường, lạc quan, yêu đời. Họ đã góp phần quan trọng vào chiến thắng vẻ vang của dân tộc.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
1 bình luận
Bình luận
avatar

Petrús Phong

06/09/2024

Timi Bạn nhầm sang "Bài thơ về tiểu đội xe không kính" của Phạm Tiến Duật rồi. Bài "Thưa thầy" của Hữu Thỉnh nội dung phải thế này:

Trước ngọn thước là con đường xa tắp

Bông hoa nào cũng có vẻ bình yên

Và em tin, sau cay đắng vẫn tin

Những ngọn suối không làm đau bóng lá


Đã vấp ngã, thưa thầy, nhiều vấp ngã

Không ở đâu xa ở giữa con người

Em bước đi hoảng hốt nghỉ về thầy

Đời nhanh quá vui buồn chưa kịp cũ


Đời nhanh quá tóc thầy khói phủ

Giáo án chông chênh bão giật đời thường

Cây trước cửa gió ở ngoài tay với

Thầy yêu trò vật vã với văn chương...

avatar
level icon
Ngọc Linh

22/08/2024

Thu Trang Bài thơ Thưa thầy của nhà thơ Hữu Thỉnh viết năm 1981, lúc đó anh vừa bốn mươi; độ tuổi đã có sự từng trải cuộc sống. Thưa thầy cũng chính là những chiêm nghiệm sống của anh trên đường đời – Con đường bắt đầu từ những dòng kẻ đầu tiên. “Trước ngọn thước là con đường xa tắp”. Ngọn thước của thầy giáo đã chỉ ra một đường thẳng nhưng cuộc đời vốn không đơn giản thế. Giọng thơ điềm tĩnh có chút ngậm ngùi: “Và em tin, qua cay đắng vẫn tin/ Những ngọn suối không làm tan bóng lá”. Hữu Thỉnh thành công khi viết về những thân phận cỡ nhỡ, những hẫng hụt bằng lối thơ mang hồn vía dân gian trong ví von, trong giao cảm. Thưa thầy là một lời thưa cũng chính là lời tự thú. Anh đã nhận ra: “Đã vấp ngã. Thưa thầy nhiều vấp ngã!/ Chẳng ở đâu xa, ở ngay giữa con người “. Câu thơ tự nhiên uốn khúc bậc thang như những chỗ ngoặt của cuộc đời khi mà: “Đời mau quá, vui buồn chưa kịp cũ”. Chỉ với mau và cũ đã tạo cho ta một trạng thái chênh vênh tốc độ và đậm nhạt thời gian. Vấp ngã ngay giữa con người là cách nhìn thẩm thấu và sâu sắc nhiều trực cảm. Hữu Thỉnh là thế, anh luôn thổn thức với đời bằng lắng lặng lắng sâu, bằng cách nói dung dị nhưng chạm được lõi hạt nhân tình người nhân hậu. Không phải ngẫu nhiên mà nhà thơ đã hai lần thảng thốt nhắc lại: “Đời mau quá“. Mới biết Thương lượng với thời gian(1)là một bản ký kết hết sức ngặt nghèo và tự nguyện. Nhà thơ đưa ra một vài hình ảnh tương phản. “Tóc thầy khói phủ”chứ không phải là tóc bạc và “Giáo án mong manh” đối với “Bão giật đời thường”. Chỉ vài nét chấm phá chan chứa cảm thông đã vẽ nên chân dung người thầy giáo trong gian khó đời thường. Hai câu thơ ám ảnh nhất trong bài: “Cây trước cửa gió ở ngoài trang vở/ Thầy một mình vật vã với văn chương”, lối nói bỏ ngỏ rất gợi của Hữu Thỉnh đã có hiệu quả tối đa chạm tới cõi trắc ẩn của lòng người. Cây trước cửa chứ không phải ngoài cửa vẫn chịu “Gió ngoài trang vở” có thể là cây đời cây người là cây thầy giáo gieo trồng với tay ra là có thể chạm được rưng rưng màu xanh sự sống với bao hi vọng. Bài học không chỉ khuôn trong trang vở; rõ ràng văn chương đích thực bao giờ cũng hướng tới cuộc đời. Người sáng tạo vật vã đã đành, người chuyển tải qua từng trang giáo án cũng vật vã không kém: “Thầy một mình vật vã với văn chương”. Tôi nghĩ khó có thể thay thế được hai từ nào hay hơn vật vã trong văn cảnh này. Với bài thơ Thưa thầy nhà thơ chỉ gợi mà không tả, chỉ tâm tình mà không đối thoại. Mở đầu bài thơ là con đường xa tắp bắt đầu từ ngọn thước của thầy thì kết thúc là con đường mưa bão trong bài giảng của thầy. Hành trình của Thưa thầy khép lại bằng tiếng giảng Kiều, một áng văn bất hủ bi thương. “Giở trang Kiều thầy giảng chạnh lòng đau”, đau trong day dứt trong nhận thức để mình sống tốt hơn với niềm tin yêu của thầy giáo. Đúng như Thơ chính là kinh nghiệm sống như nhà thơ Hữu Thỉnh đã từng đúc kết.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
5.0/5 (1 đánh giá)
thumb up 1
thumb down
0 bình luận
Bình luận
ADS

Nếu bạn muốn hỏi bài tập

Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút

Ảnh ads

CÂU HỎI LIÊN QUAN

logo footer
FQA.vn Nền tảng kết nối cộng đồng hỗ trợ giải bài tập học sinh trong khối K12. Sản phẩm được phát triển bởi CÔNG TY TNHH CÔNG NGHỆ GIA ĐÌNH (FTECH CO., LTD)
Điện thoại: 1900636019 Email: info@fqa.vn
Location Địa chỉ: Số 21 Ngõ Giếng, Phố Đông Các, Phường Ô Chợ Dừa, Quận Đống Đa, Thành phố Hà Nội, Việt Nam.
Tải ứng dụng FQA
app store ch play
Người chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Nguyễn Tuấn Quang Giấy phép thiết lập MXH số 07/GP-BTTTT do Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 05/01/2024
Copyright © 2023 fqa.vn All Rights Reserved
gift-box
survey
survey
Đặt câu hỏi