“Dời bến” là truyện ngắn xuất sắc của Nguyễn Ngọc Tư. Truyện viết về sự thay đổi trong nhận thức của nhân vật “tôi”, từ đó gửi gắm thông điệp ý nghĩa về cuộc đời. Nhân vật “tôi” vốn sinh ra và lớn lên ở làng chài ven biển, gắn bó với nghề chài lưới. Nhưng do biến động của thời thế, anh phải rời bỏ quê hương, rời bỏ vùng biển thân thương để tìm kế mưu sinh. Anh xin được công việc lái xe chở hàng, thường xuyên di chuyển giữa các miền đất. Cuộc sống nay đây mai đó khiến anh luôn khao khát có một bến đỗ bình yên. Một lần, khi dừng xe nghỉ ngơi tại một ngôi chùa, anh đã gặp gỡ và trò chuyện cùng một vị sư già. Qua lời kể của sư cụ, anh biết đến câu chuyện về chú bé chăn trâu tên Lượm. Lượm mồ côi cha mẹ, sống nhờ vào sự cưu mang của dân làng. Cậu bé hằng ngày chăn trâu, cắt cỏ, tối về ngủ dưới gốc cây me. Dù cuộc sống vất vả, khó khăn nhưng Lượm vẫn luôn yêu đời, vui vẻ. Khi nghe tin có đoàn khảo sát đến thăm làng, cậu bé đã dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, mong muốn mọi người sẽ có ấn tượng tốt đẹp về làng mình. Tuy nhiên, do thiếu hiểu biết, cậu bé đã dùng chổi quét rác để lau sàn nhà. Hành động ngây thơ, đáng yêu của Lượm đã khiến ai nấy đều bật cười. Sau đó, cậu bé còn mời mọi người ở lại ăn cơm, dù chỉ có bát canh chua và nồi cơm nguội. Mọi người đều cảm động trước tấm lòng hiếu khách của Lượm. Câu chuyện về Lượm đã khiến nhân vật “tôi” suy ngẫm rất nhiều. Anh nhận ra rằng, hạnh phúc không phải là những thứ cao sang, xa vời mà nó tồn tại ngay trong những điều giản dị, bình thường. Chỉ cần có tâm hồn rộng mở, biết trân trọng những gì mình đang có, chúng ta sẽ cảm thấy hạnh phúc. Thông điệp mà tác giả muốn gửi gắm qua truyện ngắn này là: Hãy biết trân trọng những gì mình đang có, đừng mải mê chạy theo những thứ xa hoa, phù phiếm. Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là những điều bình dị, gần gũi quanh ta.