22/09/2024
22/09/2024
Thảo Hoàng
28/11/2024
Timi cho mk hỏi đây có phải là so sanhs 2 tác phẩm kí không ạ
09/09/2025
Thạch Lam và Nguyễn Ngọc Tư, hai cây bút tài hoa của hai thời kỳ văn học, đều nổi tiếng với lối viết nhân đạo, hướng ngòi bút về những thân phận nhỏ bé, đặc biệt là hình ảnh người phụ nữ và tình mẫu tử. Nếu "Nhà mẹ Lê" của Thạch Lam là một bức tranh hiện thực khắc khổ, thấm đẫm nỗi đau của người mẹ trong cuộc chiến sinh tồn, thì "Làm mẹ" của Nguyễn Ngọc Tư lại là một tiếng thở dài thầm kín về nỗi cô đơn, chênh vênh của người mẹ trong xã hội hiện đại. Dù cùng khai thác một chủ đề, hai đoạn trích lại mang những sắc thái, góc nhìn và thông điệp khác nhau, phản ánh sự thay đổi của hoàn cảnh sống và những nỗi niềm sâu kín của con người.
Cả hai đoạn trích đều lấy hình tượng người mẹ làm trung tâm, tôn vinh tình yêu thương và sự hy sinh vô bờ bến. Trong "Nhà mẹ Lê", Thạch Lam đã xây dựng Mẹ Lê như một biểu tượng của sự nhẫn nhục, kiên cường. Bà là một người mẹ tảo tần, gánh vác cả gánh nặng của gia đình, ngày đêm vật lộn với cái đói, cái nghèo. Tình yêu của bà dành cho con cái không thể hiện qua lời nói, mà qua từng hành động lặng thầm, qua đôi bàn tay chai sần không ngừng làm việc. Tương tự, người mẹ trong "Làm mẹ" của Nguyễn Ngọc Tư cũng chất chứa một tình yêu thương bao la, thể hiện qua những lo lắng, quan tâm dành cho đứa con đã lớn. Cả hai đều là những người mẹ dành hết tâm trí, cuộc đời mình cho con cái, bất chấp mọi khó khăn và thiếu thốn.
Tuy nhiên, hai tác phẩm lại có sự khác biệt rõ rệt về nỗi đau và hoàn cảnh sống của người mẹ. Nỗi đau của Mẹ Lê trong tác phẩm của Thạch Lam mang tính chất hiện thực tàn khốc, vật chất. Đó là nỗi đau của đói nghèo, của bệnh tật và cái chết rình rập. Mẹ Lê phải đối diện với sự thiếu thốn về miếng ăn, manh áo, phải chứng kiến những đứa con "như những con chim ri yếu ớt, lúc nào cũng rúc vào nhau" và rồi lần lượt ra đi. Nỗi đau của bà là nỗi đau chung của những con người lao động nghèo khổ trong xã hội cũ, một nỗi đau lồ lộ, hữu hình mà ai cũng có thể thấy.
Ngược lại, nỗi đau trong "Làm mẹ" của Nguyễn Ngọc Tư lại mang tính chất tinh thần, hiện đại. Người mẹ ở đây không thiếu thốn vật chất, nhưng lại phải đối mặt với "khoảng trống" trong tâm hồn. Nỗi đau ấy đến từ sự xa cách, từ việc những đứa con lớn lên, trưởng thành và không còn cần vòng tay chở che của mẹ. Bà buồn bã vì những bữa cơm vắng vẻ, những câu chuyện không thể sẻ chia, những lần con "tưởng đâu về, rồi thôi". Mối quan hệ giữa mẹ và con không còn là sự gắn kết tự nhiên mà trở thành một khoảng cách vô hình, khiến người mẹ cảm thấy lạc lõng ngay chính trong ngôi nhà của mình. Nỗi đau này âm thầm hơn, khó nhận thấy hơn nhưng lại day dứt và ám ảnh không kém gì nỗi đau của Mẹ Lê.
25/08/2025
Trong văn học Việt Nam, hình ảnh người mẹ luôn là nguồn cảm hứng bất tận, gợi nên bao tình cảm lắng sâu và thiêng liêng. Nếu như Thạch Lam – một cây bút hiện thực nhưng đậm chất nhân đạo của Tự lực văn đoàn – đã để lại trong lòng người đọc hình tượng người mẹ nghèo trong Nhà mẹ Lê thì Nguyễn Ngọc Tư – giọng văn mộc mạc, sâu nặng nghĩa tình Nam Bộ – lại lay động trái tim độc giả bằng những trang viết đầy suy tư trong Làm mẹ. Hai đoạn trích, tuy ra đời ở hai thời điểm lịch sử khác nhau, vẫn gặp nhau ở tình yêu thương tha thiết dành cho người mẹ và đồng thời tạo nên những sắc thái riêng biệt đáng trân trọng.
Điểm gặp gỡ đầu tiên giữa hai tác phẩm chính là nỗi niềm xót xa trước thân phận làm mẹ đầy cơ cực. Trong Nhà mẹ Lê, người mẹ hiện lên trong cảnh đời nghèo túng, lam lũ, luôn vật lộn để nuôi con bằng những đồng tiền ít ỏi. Thạch Lam khắc họa hình ảnh ấy bằng giọng văn thấm đẫm xót thương, bày tỏ nỗi đồng cảm sâu sắc với những người phụ nữ nghèo khổ. Còn trong Làm mẹ, Nguyễn Ngọc Tư không chỉ nói đến sự vất vả của người mẹ khi mang nặng đẻ đau, nuôi nấng con, mà còn mở rộng suy ngẫm đến thiên chức, đến trách nhiệm và cả những hy sinh thầm lặng mà đôi khi chính con cái không nhận ra. Cả hai đoạn trích đều cho thấy: làm mẹ là gánh nặng nhưng cũng là thiên chức cao quý, gắn liền với nỗi đau, sự hy sinh và cả niềm hạnh phúc.
Tuy nhiên, hai đoạn trích lại mang những sắc thái khác nhau. Ở Nhà mẹ Lê, Thạch Lam viết bằng ngòi bút hiện thực xen lẫn chất trữ tình, chú trọng khắc họa bức tranh đời sống xã hội: nghèo đói, bất công, áp lực cơm áo gạo tiền dồn đè lên đôi vai người phụ nữ. Qua đó, nhà văn kín đáo gửi gắm tấm lòng nhân đạo, tiếng nói đòi quyền sống cho những con người khốn khổ. Ngược lại, Làm mẹ của Nguyễn Ngọc Tư lại không thiên về miêu tả hoàn cảnh cụ thể mà giàu tính chiêm nghiệm, lắng đọng trong những suy tư về ý nghĩa của thiên chức làm mẹ. Ngôn ngữ của Nguyễn Ngọc Tư giản dị, mang giọng điệu tâm tình, như lời thủ thỉ từ trái tim, khiến người đọc vừa xúc động, vừa suy ngẫm về công lao sinh thành dưỡng dục. Nếu Thạch Lam khơi gợi lòng trắc ẩn trước cảnh đời bất hạnh thì Nguyễn Ngọc Tư đánh thức sự thấu hiểu và biết ơn trong mỗi chúng ta đối với mẹ.
Về nghệ thuật, Thạch Lam sử dụng bút pháp hiện thực pha chất lãng mạn, câu văn giàu hình ảnh gợi cảm, có lúc day dứt, có lúc nghẹn ngào. Trong khi đó, Nguyễn Ngọc Tư chọn giọng văn Nam Bộ chân chất, giàu nhạc điệu, gần gũi như lời trò chuyện thường ngày nhưng lại hàm chứa ý nghĩa sâu xa. Chính sự khác biệt này đã tạo nên sức hấp dẫn riêng cho từng đoạn trích: một bên khơi dậy lòng cảm thương xã hội, một bên đánh thức tình cảm cá nhân.
Có thể nói, Nhà mẹ Lê và Làm mẹ đều là những tiếng nói tri ân và tôn vinh tình mẫu tử – thứ tình cảm thiêng liêng, bất tử trong đời sống con người. Một tác phẩm nhìn từ góc độ hiện thực xã hội, một tác phẩm ngả về chiều sâu triết lí nhân sinh, nhưng cả hai đều gặp nhau ở thông điệp: hãy biết yêu thương, trân trọng và thấu hiểu những người mẹ, bởi mẹ chính là biểu tượng cao đẹp nhất của sự hy sinh và tình yêu vô điều kiện.
01/10/2024
22/09/2024
### So sánh và đánh giá hai đoạn trích *"Nhà mẹ Lê"* của Thạch Lam và *"Làm mẹ"* của Nguyễn Ngọc Tư
Cả hai đoạn trích *"Nhà mẹ Lê"* của Thạch Lam và *"Làm mẹ"* của Nguyễn Ngọc Tư đều xoay quanh hình ảnh người mẹ, nhưng được khai thác từ những góc nhìn khác nhau về tình mẫu tử và hiện thực cuộc sống. Dù mỗi tác giả có cách thể hiện và phong cách riêng, cả hai đều khắc họa sâu sắc nỗi đau, sự hy sinh và tình yêu thương vô bờ của người mẹ.
### 1. Tình mẫu tử và nỗi đau cuộc đời
- **Trong "Nhà mẹ Lê" (Thạch Lam)**, người đọc được chứng kiến cảnh sống cơ cực của mẹ Lê – một người mẹ nghèo khổ, già nua, sống trong căn nhà tồi tàn giữa làng quê nghèo nàn. Cuộc đời bà bị bao vây bởi nghèo đói và cô đơn, khi những đứa con không còn ở bên cạnh để chăm sóc. Mẹ Lê đại diện cho những người mẹ nông thôn Việt Nam trong xã hội phong kiến, bị đè nặng bởi gánh nặng mưu sinh và hoàn cảnh khắc nghiệt. Hình ảnh của mẹ Lê gợi lên nỗi **xót xa, bi thương** cho số phận của những người mẹ nghèo bị quên lãng trong xã hội.
- **Ngược lại, trong "Làm mẹ" (Nguyễn Ngọc Tư)**, tình mẫu tử được khắc họa từ góc nhìn của người mẹ trẻ đang đối diện với trách nhiệm làm mẹ đầy mới mẻ và thử thách. Nhân vật trong truyện cảm thấy áp lực từ việc chăm sóc con nhỏ, đối mặt với những khó khăn, căng thẳng mà người ngoài khó lòng hiểu được. Ở đây, Nguyễn Ngọc Tư khéo léo lột tả sự **vất vả, bỡ ngỡ** và cả **sự tổn thương thầm lặng** của người mẹ hiện đại, khi phải hy sinh nhiều thứ để nuôi dạy con nhưng lại không luôn nhận được sự thấu hiểu hay cảm thông từ xã hội và gia đình.
### 2. Phong cách nghệ thuật và lối miêu tả
- **Thạch Lam** trong *"Nhà mẹ Lê"* sử dụng phong cách hiện thực pha lẫn với yếu tố trữ tình. Ông không chỉ tái hiện chân thực đời sống nghèo khổ của mẹ Lê mà còn gửi gắm vào đó cảm xúc **xót xa, thương cảm** cho số phận con người. Ngôn ngữ của Thạch Lam nhẹ nhàng nhưng thấm thía, mỗi câu chữ đều gợi lên nỗi buồn man mác, cô đơn. Những hình ảnh như ngôi nhà dột nát, những buổi tối tĩnh lặng, bóng dáng mẹ Lê cô quạnh... tạo nên một bức tranh buồn về đời sống nông thôn. Qua đó, Thạch Lam không chỉ phản ánh hiện thực mà còn khơi dậy sự cảm thông, trắc ẩn cho những kiếp người nghèo khó.
- **Nguyễn Ngọc Tư**, trong *"Làm mẹ"*, có cách kể chuyện mang đậm chất **hiện thực đời thường**. Ngôn ngữ của Nguyễn Ngọc Tư gần gũi, chân chất, mang hơi thở của vùng quê sông nước Nam Bộ. Tác giả miêu tả cảm xúc của nhân vật một cách trực diện, không tô vẽ hay cường điệu, tạo nên cảm giác chân thật về những lo toan và bế tắc mà người mẹ trẻ gặp phải. Nguyễn Ngọc Tư không dùng quá nhiều từ ngữ hoa mỹ, nhưng lại có khả năng khơi dậy sự đồng cảm từ người đọc nhờ cách miêu tả những tình huống đời thường nhưng sâu sắc.
### 3. Giá trị nhân văn và thông điệp
- **Thạch Lam** qua *"Nhà mẹ Lê"* muốn gửi gắm một thông điệp về sự **quan tâm và thấu hiểu** đối với những người mẹ nghèo khổ, bị lãng quên. Ông nhấn mạnh đến **giá trị của tình người** trong một xã hội đầy khắc nghiệt, khi mà những người mẹ như mẹ Lê đang phải chịu đựng sự cô đơn và thiếu thốn cả về vật chất lẫn tinh thần. Thông qua hình ảnh mẹ Lê, Thạch Lam gợi lên câu hỏi về trách nhiệm của xã hội và con cái đối với những người mẹ già yếu, neo đơn.
- **Nguyễn Ngọc Tư** qua *"Làm mẹ"* lại tập trung vào những **hiện thực phức tạp của vai trò làm mẹ trong xã hội hiện đại**. Tác giả không né tránh những cảm xúc tiêu cực hay nỗi buồn thầm kín của người mẹ, từ đó cho thấy làm mẹ không chỉ là sự hy sinh, mà còn là một hành trình đầy thách thức và đôi khi cũng có những cảm xúc tiêu cực. Qua đó, Nguyễn Ngọc Tư khơi dậy sự **cảm thông** cho những người mẹ đang phải đối mặt với áp lực và trách nhiệm lớn lao.
### Kết luận:
Cả *"Nhà mẹ Lê"* của Thạch Lam và *"Làm mẹ"* của Nguyễn Ngọc Tư đều khắc họa hình ảnh người mẹ trong những hoàn cảnh khác nhau, nhưng đều mang trong mình nỗi đau và sự hy sinh thầm lặng. Nếu như Thạch Lam khai thác hình ảnh người mẹ nghèo khổ, cô đơn trong xã hội phong kiến với sự cảm thông sâu sắc, thì Nguyễn Ngọc Tư lại lột tả chân thực những áp lực, thử thách mà người mẹ hiện đại phải đối mặt. Cả hai tác phẩm đều gợi lên giá trị nhân văn cao cả, đề cao tình mẫu tử và khơi dậy sự trân trọng, cảm thông đối với những người mẹ trong cuộc sống.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
8 giờ trước
Top thành viên trả lời