câu 1: Lời độc thoại của ông Giuốc-đanh trong đoạn trích:
+ "Đôi bít tất lụa bác gửi đến cho tôi chật quá, tôi khổ sở vô cùng mới xỏ chân vào được và đã đứt mất hai mắt rôì."
+ "Ô kià, bác phó! Vải này là thứ hàng tôi đưa bác may bộ lễ phục trước của tôi đây mà. Tôi nhận ra đúng nó rôì."
câu 2: Xung đột chính trong đoạn trích là sự mâu thuẫn giữa hình ảnh bên ngoài và phẩm chất thực sự của con người. Ông Giuốc-đanh tỏ ra rất hài lòng với vẻ bề ngoài sang trọng của mình, nhưng thực tế ông chỉ là một kẻ ngu dốt và hám danh lợi. Sự đối lập giữa ngoại hình và tính cách của ông tạo nên tình huống hài hước và châm biếm xã hội.
câu 3: Qua đoạn trích trên, em thấy ông Giuốc-đanh là một người ngu dốt, thiếu hiểu biết, ham mê danh vọng hão huyền. Ông bị lừa bởi tay phó may, thợ phụ, bị lợi dụng để tiêu tiền. Tuy nhiên, ông vẫn rất tự tin, kiêu ngạo, coi mình là quý tộc, thích được tôn xưng bằng những danh hiệu cao sang.
câu 4: Mô-li-e là một trong những nhà biên kịch vĩ đại nhất nước Pháp với nhiều vở kịch nổi tiếng. Trong đó, "Trưởng giả học làm sang" là một vở bi hài kịch nói về cuộc sống xa hoa, phù phiếm của tầng lớp tư sản thành thị. Đoạn trích "Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục" kể về sự hám danh, háo danh của ông Giuốc-đanh khi muốn trở thành quý tộc. Đặc biệt, qua đoạn trích, Mô-li-e cũng phê phán thói xu nịnh, bợ đỡ của một bộ phận người trong xã hội đương thời.
Nhân vật trung tâm của đoạn trích là ông Giuốc-đanh - một người giàu có, lắm tiền nhiều của nhưng dốt nát và thích học đòi làm sang. Ông Giuốc-đanh thuê thầy về dạy cho mình đủ thứ từ âm nhạc, kiếm thuật đến triết lý, khoa học. Nhưng thực chất, những kẻ đó chỉ lợi dụng ông để moi tiền. Khi biết tin quận công sẽ đến thăm, ông Giuốc-đanh vội vã nhờ thợ may sắm sửa lễ phục để được phong tước quý tộc. Từ đó, hàng loạt tình huống hài hước xảy ra khiến người đọc cười ra nước mắt.
Đầu tiên, Mô-li-e xây dựng hình ảnh ông Giuốc-đanh với tính cách hám danh, háo danh. Ông sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn để thuê thầy học đủ thứ, mong được mọi người kính trọng, nể phục. Thậm chí, ông còn tìm cách để được phong tước quý tộc. Khi nghe thợ may nói mình có quen biết với quan đại thần, ông Giuốc-đanh liền nhờ vả ngay. Dù chưa gặp mặt bao giờ nhưng ông vẫn tin tưởng giao hết tiền bạc cho tên thợ may lừa đảo.
Tiếp theo, Mô-li-e khắc họa nhân vật ông Giuốc-đanh với tính cách tham lam, keo kiệt. Ông luôn so đo, tính toán từng đồng với người giúp việc. Khi bị sa thải, ông Giuốc-đanh tiếc tiền đến mức không dám mặc bộ lễ phục do chính tay vợ mua tặng. Thay vào đó, ông lại mặc đi mặc lại bộ đồ cũ rách rưới.
Cuối cùng, Mô-li-e châm biếm thói xu nịnh, bợ đỡ của một bộ phận người trong xã hội. Tên thợ may và bọn đầy tớ giả vờ khen ngợi, nịnh hót ông Giuốc-đanh để moi tiền. Chúng sẵn sàng đổi trắng thay đen, biến ông Giuốc-đanh trở thành trò cười cho thiên hạ.
Bên cạnh đó, ngôn ngữ và hành động của nhân vật cũng góp phần tạo nên nét hài hước cho đoạn trích. Ông Giuốc-đanh liên tục hỏi han, thắc mắc về những điều mình chưa hiểu. Khi được thợ may giải thích, ông lại tỏ ra rất hào hứng, phấn khởi. Tuy nhiên, ông lại dễ dàng bị lừa bởi những lời nói ngon ngọt của bọn đầy tớ.
Ngoài ra, Mô-li-e còn sử dụng nghệ thuật tương phản để làm nổi bật tính cách nhân vật. Ông Giuốc-đanh xuất thân từ tầng lớp bình dân, nhưng lại ham mê danh vọng, địa vị. Trong khi đó, bọn đầy tớ lại là những kẻ nghèo hèn, nhưng lại giả vờ sang trọng, quý phái. Sự đối lập này càng làm tăng thêm tính hài hước cho đoạn trích.
Có thể nói, đoạn trích "Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục" là một bức tranh hài hước về xã hội đương thời. Qua đó, Mô-li-e đã phê phán thói hám danh, háo danh, xu nịnh, bợ đỡ của con người. Đồng thời, ông cũng nhắc nhở mỗi người cần sống đúng với hoàn cảnh, khả năng của mình.
câu 5: Thông điệp chính của đoạn trích là sự châm biếm, mỉa mai thói học đòi làm sang, thích khoe khoang của những kẻ giàu có nhưng thiếu hiểu biết trong xã hội cũ. Thông điệp này vẫn còn nguyên giá trị trong cuộc sống hôm nay, khi mà vẫn còn nhiều người chạy theo xu hướng, ham mê danh vọng mà bỏ qua những giá trị thực tế. Họ sẵn sàng chi tiêu hoang phí, mua sắm những món đồ xa xỉ chỉ để chứng tỏ đẳng cấp của mình. Điều này không chỉ gây lãng phí tiền bạc mà còn góp phần tạo nên khoảng cách giàu nghèo trong xã hội. Để tránh rơi vào tình trạng này, mỗi người cần có ý thức tiết kiệm, sử dụng hợp lý đồng tiền của mình. Chúng ta cũng cần tỉnh táo trước những cám dỗ của vật chất, không để bản thân bị cuốn theo những xu hướng phù phiếm.