
20/10/2024
23/10/2024
Dang LeChuyện kể về hai người cha đưa hai con từ quê lên thành phố thi đại học. Họ tần ngần trước quán phở rồi quyết định đi vào và chỉ gọi hai bát cho hai người con. Trong lúc chờ các con ăn, họ ngồi hút thuốc và nói chuyện mùa màng, công việc ở quê, cân nhắc, tính toán chi tiêu cho việc ăn ngủ mấy ngày ở phố. Hai người con lặng lẽ ăn…
[…]Chuyện tới nửa chừng, một ông sực nhớ ra điều gì đó, cho tay vào túi. Lục sục hồi lâu, đoạn sốt ruột lôi ngược cả cái ruột túi chỉ sổ lởm chởm. Mấy điếu thuốc lá nhàu nhĩ trật ra. Ông nọ chia cho ông kia điếu thuốc. Lửa châm sang. Họ im lặng nhấm nháp hơi thuốc khen khét trong buổi chiều nóng nực của phố xá. Cuộc sống nơi đây hẳn là khác rất xa với nơi họ vẫn sống hằng ngày, nơi mà họ đang thon thót về đợt vải năm nay, con bò sắp đẻ lại lăn đùng ra ốm. Họ chỉ vừa lên đây vài ba bữa mà đã thấy lâu quá trời quá đất. Bộ quần áo chỉn chu nhất trong tủ quần áo của hai ông bố nông dân ấy, đều đã mang cả ra đây để mặc rồi. Những bộ quần áo không còn rõ màu sắc ban đầu của vải nữa. Nhưng dưới quê, chỉ có lễ trọng họ mới mặc mà thôi.
Trong khi ấy, hai cậu con vẫn cặm cụi với bát phở của mình. Chúng không nói gì. Không cả dám khen một câu đại loại: “Phở ở đây ngon quá”. Hàng phở này ngon thật. Tôi vốn rành ăn phở, những quán thế này không thật nhiều. Nhưng vì sao chúng không hồ hởi mà thốt ra một câu như thế?
Và tôi, không kìm nén được mình, cứ hướng sang phía bốn con người ấy. Bốn con người ngồi lặng một góc giữa cái quán ồn ã. Người cha sẽ đợi những đứa con của mình ăn đến tận thìa nước cuối cùng, rồi lẳng lặng moi cái ví bằng vải bông chần màu lam cất trong ngực áo ra. Ông sẽ phải đếm một lúc những tờ hai nghìn, năm nghìn, mười nghìn để sao cho đủ ba mươi nghìn đồng, trả cho hai bát phở. Ông - một tích tắc nào đó - dẫu có bị quyến rũ bởi cái mùi nước phở đang cất lên ngào ngạt kia, cũng chỉ dám nuốt nước miếng mà thôi. Sẽ là một đĩa cơm suất ven đường, ít thịt, nhiều rau, xin thêm miếng cháy cho chắc dạ. Cũng vào cỡ năm, bảy nghìn đồng chứ ít ỏi gì.
Hai cậu con trai lặng lẽ bên những người cha. Chúng nhìn những đồng tiền đi ra khỏi ví của cha. Trên gương mặt chúng hiển hiện rõ ràng nỗi âu lo, mỏi mệt. Những kỳ thi, những nẻo đường còn ngổn ngang phía trước...
(Trích Bát phở, Phong Điệp, in trong tập Kẻ dự phần, Nhà xuất bản Văn học 2008, tr.43,44)
* Nhà văn Phong Điệp tên thật là Phạm Thị Phong Điệp, sinh năm 1976 tại Nam Định. Bắt đầu sáng tác từ năm 12 tuổi, đến nay Phong Điệp đã là tác giả của 30 đầu sách thuộc nhiều thể loại: truyện ngắn, tản văn, tiểu thuyết và phê bình tiểu luận. Bà đã giành được nhiều giải thưởng trong các cuộc thi sáng tác truyện ngắn. Truyện của Phong Điệp rất gần gũi, quen thuộc, giàu chất đời thực, thể hiện cái nhìn khách quan, đa chiều về cuộc sống. Một số tác phẩm tiêu biểu: Khi ta hai mươi (1996); Ma mèo (NXb Trẻ 1997); Người phía bên kia đường (NXB Trẻ 2000), Kẻ dự phần (2008),…
Thực hiện các yêu cầu:
1. Xác định ngôi kể trong đoạn trích.
2. Chỉ ra những từ ngữ miêu tả trực tiếp tâm trạng của hai người con.
3. Nêu tác dụng của phép liệt kê trong câu sau: Ông sẽ phải đếm một lúc những tờ hai nghìn, năm nghìn, mười nghìn để sao cho đủ ba mươi nghìn đồng, trả cho hai bát phở.
4. Hãy lí giải vì sao hai người con “cặm cụi với bát phở của mình”, “không nói gì”, “không cả dám khen một câu đại loại: “Phở ở đây ngon quá”.
5. Trình bày một thông điệp ý nghĩa nhất anh/chị nhận được từ câu chuyện (viết trong khoảng 5 – 7 dòng)
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
2 giờ trước
Top thành viên trả lời