Anh Thơ tên thật là Vương Kiều Ân (1921-2005), sinh tại thị trấn Ninh Giang, tỉnh Hải Dương. Bà xuất thân trong một gia đình công chức nhỏ, thuở nhỏ học ở trường nữ sinh tỉnh, sau đó lên Hà Nội học. Anh Thơ bắt đầu sáng tác từ năm mười sáu tuổi nhưng chỉ thực sự nổi tiếng vào năm 1937 với bài thơ "Bến đò xuân đầu trại". Năm 1945, Anh Thơ tham gia Thanh niên cứu quốc ở quê nhà; năm 1948 gia nhập Hội Văn nghệ Liên khu III, hoạt động văn nghệ và báo chí. Sau năm 1954, bà tiếp tục hoạt động văn nghệ và báo chí ở Hà Nội. Anh Thơ mất ngày 7 tháng 3 năm 2005 tại bệnh viện Hữu Nghị Hà Nội, hưởng thọ 84 tuổi.
Thơ của Anh Thơ thường viết về cảnh sắc nông thôn, mang cái nhìn và cách cảm nhận tinh tế, giàu chất trữ tình của người phụ nữ vừa quen thuộc vừa mới lạ với độc giả. Ngôn ngữ thơ giản dị, trong sáng, dễ hiểu. Bài thơ "Ngày Xuân" trích từ tập thơ "Bức tranh quê", thể hiện vẻ đẹp bình dị mà nên thơ của làng quê Bắc Bộ trong tiết trời xuân.
Bài thơ mở ra khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp, tràn đầy sức sống của mùa xuân. Những hình ảnh "lúa xanh đồng", "cỏ ven sông", "con én liệng ngang trời", "cò phấp phới", "mái tranh thấp", "giếng khơi trong vắt"... gợi lên không khí thanh bình, êm đềm của làng quê Việt Nam. Cảnh vật được miêu tả qua đôi mắt tinh tế, nhạy cảm của nhà thơ, khiến cho bức tranh quê trở nên sống động, hấp dẫn.
Không chỉ dừng lại ở việc miêu tả cảnh sắc thiên nhiên, bài thơ còn thể hiện tâm trạng của nhân vật trữ tình - một cô gái đang độ tuổi xuân thì. Cô gái ấy say sưa ngắm nhìn cảnh vật, hòa mình vào nhịp sống sôi động của làng quê. Tâm hồn cô gái trẻ phơi phới, tràn đầy niềm vui, hy vọng. Qua đó, ta thấy được vẻ đẹp tâm hồn của người phụ nữ Việt Nam truyền thống: yêu đời, lạc quan, luôn hướng về cuộc sống.
Bài thơ sử dụng nhiều biện pháp tu từ như so sánh, nhân hóa,... để làm tăng sức gợi hình, gợi cảm cho lời thơ. Ví dụ, câu thơ "Con én liệng ngang trời, lơ lửng" sử dụng phép so sánh "lơ lửng" để miêu tả dáng bay của con én, tạo nên hình ảnh đẹp, nhẹ nhàng, bay bổng. Câu thơ "Cây gạo đầu xóm, hoa nở đỏ rực" sử dụng phép nhân hóa "hoa nở đỏ rực" để miêu tả vẻ đẹp rực rỡ, kiêu sa của cây gạo, khiến cho cảnh vật thêm phần sinh động, hấp dẫn.
Bài thơ "Ngày Xuân" là một bức tranh quê đẹp đẽ, bình dị mà nên thơ. Qua bài thơ, ta cảm nhận được vẻ đẹp của thiên nhiên, của con người và của cuộc sống. Bài thơ cũng thể hiện tình yêu quê hương tha thiết của nhà thơ Anh Thơ.