Tiến Trần Bài thơ "Áo" của Lưu Quang Vũ là một lời tự sự đầy xúc động về tình mẫu tử. Hình ảnh "áo dài hơn" và "tuổi mẹ cũng nhiều hơn" gợi lên sự trôi chảy của thời gian, con lớn lên, mẹ già đi. Câu thơ "Dâu vả vai, màu bạc, chi sơn" miêu tả cụ thể sự già nua của mẹ, nhưng ẩn chứa trong đó là sự yêu thương, kính trọng của người con.
Điệp ngữ "áo" được lặp lại nhiều lần, trở thành sợi dây kết nối giữa hai thế hệ. "Áo âm đường khâu mẹ vả" là hình ảnh ẩn dụ cho tình yêu thương, sự hy sinh thầm lặng của mẹ dành cho con. Câu thơ cuối cùng "Yêu mẹ nhiều nên áo cũ con thương" là lời khẳng định tình cảm sâu nặng của người con dành cho mẹ, đồng thời thể hiện sự trân trọng những gì mẹ đã dành cho mình.
Bài thơ "Áo" là một lời khẳng định về tình mẫu tử thiêng liêng, bất diệt, đồng thời là lời nhắc nhở con cái về trách nhiệm và lòng biết ơn đối với cha mẹ.