

11/11/2024
11/11/2024
Hình ảnh "cơm mùi khói bếp" trong tác phẩm của Hoàng Công Danh không chỉ đơn thuần là thức ăn mà còn mang trong mình những giá trị văn hóa, tình cảm sâu sắc.
Hình ảnh ấy gợi lên một không gian ấm cúng, bình dị của gia đình Việt Nam. Mùi khói bếp là mùi của củi khô cháy tỏa ra, hòa quyện với hương gạo mới, tạo nên một hương vị đặc trưng, khó quên. Nó gợi nhớ đến những bữa cơm gia đình sum họp, tiếng cười nói rôm rả, tình cảm gia đình đầm ấm.
Hơn thế nữa, "cơm mùi khói bếp" còn là biểu tượng cho sự giản dị, chân thật. Trong xã hội hiện đại, với nhịp sống hối hả, những bữa cơm gia đình như thế ngày càng trở nên hiếm hoi. Vì vậy, hình ảnh này gợi lên nỗi nhớ về một thời quá khứ bình yên, khi con người ta còn biết trân trọng những giá trị đơn giản của cuộc sống.
Qua hình ảnh này, tác giả Hoàng Công Danh không chỉ miêu tả một món ăn mà còn gửi gắm những thông điệp sâu sắc về tình yêu quê hương, gia đình và những giá trị truyền thống. Nó nhắc nhở chúng ta về tầm quan trọng của việc giữ gìn và phát huy những giá trị văn hóa tốt đẹp của dân tộc.
Tóm lại, "cơm mùi khói bếp" là một hình ảnh đẹp, gợi cảm và giàu ý nghĩa. Nó không chỉ là một món ăn mà còn là biểu tượng cho những giá trị tinh thần cao đẹp của con người Việt Nam.
11/11/2024
Trong văn học, tình cảm gia đình luôn được tôn vinh và khắc sâu vào lòng độc giả. Truyện ngắn “Cơm Mùi Khói Bếp” in trong tập truyện “Chuyến tàu vé ngắn”(2015) của Hoàng Công Danh đã khắc hoạ một cách rõ nét và sâu sắc nhất về tình cảm gia đình thông qua hình ảnh người mẹ với tình mẫu tử thiêng liêng đồng thời biết trân trọng những sự hy sinh cao cả, thầm lặng của người mẹ.
Nhân vật người mẹ trong truyện là người phụ nữ chịu đựng nhiều khó khăn trong cuộc sống, nhưng vẫn luôn thầm lặng hi sinh và yêu thương con cái hết mực. Câu chuyện kể về một người mẹ ở quê đã ngoài sáu mươi, lưng đã bắt đầu cong hình đòn gánh. Đáng nhẽ ở cái tuổi ấy, người ta được quây quần bên con cháu, thế nhưng bà vẫn phải sống một mình ở quê lủi thủi, từ khi anh con trai đi lập nghiệp xa nhà ở Sài Gòn. Đây cũng là hoàn cảnh thường gặp trong cuộc sống hiện đại ngày nay. Khi con cái càng trường thành với nhiều nỗi lo bởi công việc, những mối quan hệ xung quanh, lập gia đình mới thì càng dễ lãng quên đi những người thân yêu, đặc biệt là cha mẹ của mình. Anh con trai trong câu chuyện xa nhà cũng đã lâu, Tết năm nay, anh mới có dịp dẫn cả gia đình về quê ăn Tết với mẹ, người mẹ vui mừng khi thấy gia đình người con trai trở về, đon đả chạy ra tận ngõ đón.
Bà là người phụ nữ có vẻ ngoài bình dị nhưng lại toát lên vẻ đẹp trong sáng và lòng nhân hậu. Người mẹ luôn quan tâm lo lắng cho những đứa con, nhất là cái ăn. Dù đã già yếu, nhưng trái tim vẫn luôn dành cho gia đình, luôn lo lắng và chăm sóc cho con cái mình bằng cách nấu những bữa cơm ngon mỗi ngày. Khi con trai vừa xếp đồ đạc xong, câu hỏi đầu tiên của bà là:“Chắc bây đói bụng rồi, để mẹ đi nấu cơm cho ăn”. Và khi biết các con đã ăn trên thị xã, bà cũng hơi buồn. Bà cũng chỉ muốn được tự tay mình nấu cho các con ăn những bữa cơm ngon, muốn được cùng các con ăn một bữa cơm sum vầy, ấm cúng sau nhiều năm xa cách. Mỗi sáng sớm, bà đều dậy sớm để nấu cơm, bởi bà luôn cho rằng chỉ có ăn cơm mới chắc bụng, mới khỏe và no lâu chứ mấy thứ bún nước õng ẹo ăn nhanh đói, chỉ lo cho các con không ăn uống đầy đủ: “Không ai thương bằng cơm thương”. Sáng nào bà cũng chăm chỉ dậy sớm nhóm lửa, nấu cơm bếp rơm, cũng là muốn cho con trai được ăn miếng cơm cháy mà hồi còn nhỏ anh rất thích. Những hành động đó của bà đều xuất phát từ tấm lòng yêu thương con của một người mẹ, luôn dành cho con những thứ mà con yêu thích nhất.
Vào buổi sáng ngày mùng 4, khi gia đình người con chuẩn bị vào lại Sài Gòn, bà lại dậy sớm chuẩn bị mọi thứ cho các con mang theo ăn dọc đường. Bà mẹ lại dậy sớm làm gà, rồi nấu cơm. Vẫn chỉ một mình bà lọ mọ, cặm cụi trong cái bếp. Bà xúc đầy đơm cơm vào chiếc cà mèn và cho gà luộc cho vào hộp đựng đưa cho các con rồi nói: “Bây đem lên xe mà ăn. Cơm dọc đường dọc sá không ngon đâu”. Sự quan tâm ấy, đối với con người hiện đại có thể là điều hiển nhiên nhưng ẩn chứa trong đó là một sự quan tâm ân cần, chu đáo, sự lo lắng khôn nguôi của người mẹ dành cho những đứa con của mình. Khi con cháu lên xe, bà còn dặn với: “Vào trong nhớ ăn uống đàng hoàng nghe bây. Đừng bỏ bữa sáng. Không ai thương bằng cơm thương”. Có lẽ, trong mắt của người mẹ, con cái bao giờ cũng nhỏ dại, luôn cần được quan tâm, lo lắng. Mặc dù con cái đã trưởng thành và có cuộc sống riêng, nhưng mẹ vẫn luôn lo lắng và theo sát từ xa để chăm sóc và bảo vệ con cái. Bà lại một mình quay trở lại với cuộc sống hằng ngày. Tới lúc bà bị ốm yếu, nằm một chỗ, nhưng khi gặp con, câu đầu tiên bà vẫn hỏi: “Con ăn chi chưa? Mẹ không bắc cơm được. Thôi ra đầu chợ ăn tạm. Bữa nào khỏe mẹ nấu cơm cho ăn. Tội nghiệp”. Đó vẫn là những nỗi lo lắng về con, là sự yêu thương con hết mực, không hề quan tâm tới bản thân mình như thế nào. Người mẹ là người phụ nữ luôn hết lòng yêu thương gia đình, hy sinh vì hạnh phúc của con cái, dù con cái có thể quên mẹ, nhưng người mẹ không bao giờ có thể bỏ rơi con cái của mình.
Với giọng văn giản dị, chân chất những chạm được vào trái tim của người đọc, tác giả còn cho thấy sự khéo léo trong việc xây dựng hình tượng nhân vật. Nhà văn đã khắc họa được tính cách nhân vật thông qua ngôn ngữ đối thoại và qua hành động cụ thể. Người mẹ luôn thật thà nói và làm những điều tốt nhất dành cho các con thể hiện tình mẫu tử sâu sắc, thiêng liêng: Câu “Con dù lớn vẫn là con của mẹ/ Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con” nổi bật tính cách yêu thương và sự quan tâm mãnh liệt của mẹ. Dù con cái có lớn như thế nào thì vẫn là con của mẹ, mẹ vẫn lo lắng, quan tâm vô điều kiện. Bà là người phụ nữ gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống, dù đã trải qua những thăng trầm, đau khổ và hy sinh để nuôi dạy con cái. Thế nhưng, thứ mà người mẹ nhận lại được chỉ là sự vô tâm, ích kỷ từ người con dâu. Câu “Mẹ bày ra nấu bữa sáng làm gì cho cực. Chúng con ra quán ăn miếng là rồi việc” cho thấy sự thiếu trách nhiệm và không trân trọng những điều mẹ chồng làm của cô con dâu. Anh con trai cũng chỉ ăn cho mẹ vui và cũng không quan tâm tới cảm xúc của mẹ như thế nào. Nghệ thuật xây dựng tình huống truyện cũng hết sức độc đáo, mới mẻ, chỉ qua một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi trong mấy ngày Tết, nhưng vẻ đẹp tâm hồn, tình yêu thương chân thật của người mẹ quê đã được khắc họa rất rõ nét.
Qua truyện ngắn “Cơm mùi khói bếp” ta có thể thấy được tình cảm gia đình với người mẹ luôn dành những điều tốt đẹp nhất dành cho con cái của mình. Nhưng cũng chính vì lẽ đó mà con cái lại cho rằng đó là điều hiển nhiên, mà đôi khi lại quên mất sự quan tâm lo lắng của người mẹ già, bị cuốn vào vòng xoáy xô bổ của cuộc sống hiện đại. Qua đây, tác giả cũng muốn ca ngợi tấm lòng của những người mẹ nơi thôn quê, luôn yêu thương con bằng một tình yêu giản dị chân thật mà đầy xúc động. Đồng thời, nhà văn cũng muốn thức tỉnh con người hiện đại về lối sống hiện đại nhộn nhịp mà vô tình bỏ quên những điều bình dị, tự nhiên nhưng lại vô cùng quý giá và để mất đi rồi mới hối tiếc. Nhà văn cũng muốn gửi gắm thông điệp tới mỗi người con, đó là hãy luôn biết trân trọng tình yêu thương của mẹ dành cho mình, có thể hãy dành thời gian ở bên mẹ, gia đình nhiều hơn để sau này không phải hối hận khi không còn cơ hội để ở bên cạnh những người thân yêu của mình nữa.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời