câu 1: Nho giáo, hay còn gọi là Khổng giáo, là một hệ thống tư tưởng, chính trị, triết học, luân lý, đạo đức và giáo dục quan trọng nhất ở Trung Quốc. Người đặt cơ sở đầu tiên cho Nho giáo là Khổng Tử (551 TCN - 479 TCN), sống ở thời Xuân Thu. Về sau Mạnh Tử thời Chiến Quốc và Đổng Trọng Thư thời Tây Hán đã phát triển thêm học thuyết này làm cho nó ngày càng hoàn chỉnh. Nho giáo đã được coi là hệ tư tưởng chính thống của giai cấp thống trị ở Trung Hoa. Nho giáo chủ trương "tôn quân, đại thống" với ba rường mối "tam cương" cơ bản là đạo: "vua - tôi", " cha - con", " vợ - chồng". Cùng với "tam cương" là "ngũ thường" tức năm phép ứng xử luân lý và đạo đức là: nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, về đường lối chính trị là tu - tề - trị - bình (tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ). Nho giáo đã bắt đầu thâm nhập vào xã hội Việt cổ từ thời Tây Hán, và sau đó được truyền bá rộng rãi trong xã hội Việt Nam thời Bắc thuộc.
câu 2: Nho giáo đã có ảnh hưởng sâu rộng và lâu dài đến xã hội Việt Nam. Nó được coi là nền tảng đạo đức giáo dục con người và đã đóng góp to lớn vào việc tổ chức nhà nước, duy trì trật tự xã hội, phát triển kinh tế và sáng tác văn học trong các triều đại quân chủ như Nhà Lý, Nhà Trần, Nhà Lê, Nhà Nguyễn. Nho giáo đã hình thành nền Nho giáo bản sắc Việt Nam, gọi là Việt Nho và ảnh hưởng sâu sắc đến nền văn minh tại Việt Nam, xếp Việt Nam vào các nước ảnh hưởng nền Văn minh Trung Hoa gọi là Vùng văn hóa Đông Á.
Nho giáo cũng đã từng bước định hình lối sống, sinh hoạt, đạo đức, đối nhân xử thế trong xã hội Việt Nam. Một số tư tưởng của Nho giáo vẫn đóng vai trò trong trật tự xã hội Việt Nam cho đến ngày nay. Tuy nhiên, Nho giáo cũng có những mặt tiêu cực, như việc kìm hãm sự phát triển sản xuất ở Việt Nam, biến truyền thống tập thể thành chủ nghĩa gia trưởng, chuyên quyền, độc đoán và bất bình đẳng. Ngoài ra, Nho giáo cũng không thúc đẩy sự phát triển của các ngành khoa học tự nhiên do phương pháp giáo dục thiên lệch chỉ quan tâm tới đạo đức mà không đề cập đến kiến thức khoa học kỹ thuật. Những mặt tiêu cực này phản ánh tính chất bảo thủ lạc hậu của Nho giáo ở Việt Nam.
câu 3: Nho giáo hiện nay vẫn tồn tại và phát triển ở Việt Nam, tuy nhiên, vai trò và sức ảnh hưởng của Nho giáo đã giảm so với thời kỳ phong kiến.
Nho giáo vẫn tồn tại và phát triển do vai trò lịch sử và văn hóa lâu dài của nó trong xã hội Việt Nam. Nho giáo góp phần tạo nên tôn ti, trật tự trong gia đình, dòng họ và chuẩn mực đạo đức, từ đó ổn định xã hội. Ngoài ra, Nho giáo còn góp phần duy trì và phát huy các giá trị truyền thống, văn hóa, và tư tưởng tôn giáo của người Việt.
Tuy nhiên, sự phát triển của Nho giáo hiện nay gặp phải nhiều thách thức. Xã hội hiện đại ngày nay có nhiều tín ngưỡng và triết lý khác nhau, từ đó tạo ra sự đa dạng và cạnh tranh trong lĩnh vực tôn giáo. Ngoài ra, sự phát triển của kinh tế, khoa học và công nghệ cũng ảnh hưởng đến vai trò của Nho giáo.
Tóm lại, Nho giáo vẫn tồn tại và phát triển nhờ vào vai trò lịch sử và văn hóa, tuy nhiên, sức ảnh hưởng của nó đã giảm và đối diện với nhiều thách thức từ xã hội hiện đại.