21/11/2024
12/09/2025
“Gọi con” của nhà văn Bảo Ninh là một truyện ngắn đầy ám ảnh và chất chứa những nỗi đau khôn nguôi về chiến tranh. Trong tác phẩm, hình ảnh người mẹ không chỉ là một nhân vật mà còn là biểu tượng của tình yêu thương vô bờ bến, của sự hy sinh lặng thầm và nỗi đau mất mát dai dẳng. Qua câu chuyện về người mẹ đi tìm con trai đã hy sinh, Bảo Ninh đã khắc họa một cách chân thực và sâu sắc về tình mẫu tử thiêng liêng và hậu quả tàn khốc của chiến tranh đối với những người ở lại.
Trước hết, hình ảnh người mẹ hiện lên với nỗi đau tột cùng nhưng đầy bản năng. Nỗi đau ấy không thể hiện qua những tiếng khóc than vật vã, mà qua hành động "gọi con" tưởng chừng như vô vọng. Mẹ đã lang thang khắp các nghĩa trang, từ nghĩa trang này sang nghĩa trang khác, trong hy vọng mong manh tìm được hài cốt của con trai mình. Tiếng gọi ấy không chỉ là âm thanh mà còn là nỗi nhớ thương, là khao khát được gặp lại đứa con đã mất. Nó là tiếng gọi của sự sống giữa những cái chết, là biểu tượng cho sự gắn kết không gì có thể chia cắt giữa mẹ và con. Hành động ấy cho thấy tình mẫu tử không hề bị phai nhạt theo thời gian, mà trái lại càng trở nên mạnh mẽ và dai dẳng hơn.
Tiếp theo, hình ảnh người mẹ trong truyện còn là biểu tượng của sự hy sinh thầm lặng và bền bỉ. Người mẹ không phải là một chiến sĩ cầm súng ra trận, nhưng bà lại là người gánh chịu những mất mát lớn lao nhất. Toàn bộ cuộc đời bà sau chiến tranh chỉ xoay quanh việc đi tìm con, bất chấp sự mệt mỏi, tuổi già và hy vọng mong manh. Bà chấp nhận sống trong một thế giới của kí ức và nỗi đau, miễn là có thể giữ lại được hình ảnh của con trai. Sự hy sinh này không cần lời nói hay sự công nhận, nó tồn tại một cách tự nhiên và sâu thẳm trong lòng mỗi người mẹ. Tác giả đã miêu tả sự kiên trì phi thường của bà, cho thấy dù chiến tranh đã kết thúc, nhưng những nỗi đau mà nó để lại vẫn tiếp tục ám ảnh và dày vò những người thân của các liệt sĩ.
Cuối cùng, hình ảnh người mẹ còn thể hiện sức mạnh của tình yêu thương vượt lên trên mọi giới hạn. Mặc dù con đã hy sinh, mẹ vẫn tin rằng đứa con trai bé bỏng của mình vẫn đang tồn tại ở đâu đó. Tình yêu của mẹ đã biến những điều không thể thành có thể, biến hy vọng mong manh thành động lực để sống và đi tìm kiếm. Tác phẩm không chỉ kể về một câu chuyện đau thương mà còn là lời ca ngợi sự kiên cường, tình yêu bất diệt của người mẹ. Tình mẫu tử không chỉ là nguồn gốc của sự sống mà còn là sức mạnh giúp con người vượt qua mọi nghịch cảnh, thậm chí là cả cái chết.
Tóm lại, qua ngòi bút của Bảo Ninh, hình ảnh người mẹ trong “Gọi con” đã trở thành một biểu tượng bất diệt. Đó là hình ảnh của người mẹ yêu thương, hy sinh và mang một nỗi đau khôn nguôi, nhưng đồng thời cũng là biểu tượng của sự kiên cường và sức mạnh của tình mẫu tử. Tác phẩm không chỉ là lời tri ân đối với những người mẹ có con đã hy sinh mà còn là lời nhắc nhở sâu sắc về sự tàn khốc của chiến tranh và giá trị thiêng liêng của tình thân.
10/05/2025
Viết bài văn nghị luận phân tích, đánh giá chủ đề và nhân vật người mẹ trong tác phẩm Gọi con (Bảo Ninh)
21/11/2024
abcd555Dàn ý thôi nha
Mở bài:
Thân bài:
Kết bài:
"Hình ảnh người mẹ trong tác phẩm "Gọi con" hiện lên thật đẹp đẽ và cảm động. Bà là hiện thân của tình yêu thương bao la, sự hy sinh thầm lặng. Qua những câu từ giản dị mà xúc động, tác giả đã khắc họa một người mẹ tần tảo, chịu thương chịu khó, luôn dành những điều tốt đẹp nhất cho con. Hình ảnh "mẹ ngồi xổm bên bếp lửa hồng" hay "mẹ hát ru con ngủ" đã trở nên quen thuộc và gần gũi với mỗi chúng ta. Đó không chỉ là hình ảnh của một người mẹ mà còn là biểu tượng của tình mẫu tử thiêng liêng.
21/11/2024
abcd555 Trong văn học Việt Nam, hình ảnh người mẹ thường xuyên xuất hiện với những đặc trưng đầy cảm động về tình yêu thương và hy sinh. Trong tác phẩm "Gọi con" của Bảo Ninh, hình ảnh người mẹ được khắc họa với những cung bậc cảm xúc sâu sắc, vừa là sự hy sinh vô bờ bến, vừa là nỗi đau đớn, mất mát không thể nguôi ngoai. Qua bài viết, tác giả đã thể hiện một cách tinh tế những tình cảm của người mẹ dành cho con, đồng thời phản ánh những nỗi đau chiến tranh và hậu quả của nó đối với mỗi gia đình.
Tác phẩm "Gọi con" xoay quanh hình ảnh một người mẹ đứng chờ con trở về từ chiến trường. Mẹ chờ đợi con không chỉ với một niềm tin yêu, mà còn là niềm hy vọng mỏng manh, mong mỏi được đoàn tụ trong một ngày nào đó, dù cuộc chiến tranh đã lấy đi biết bao nhiêu sinh mạng và làm cho hạnh phúc gia đình trở nên xa vời. Cả tác phẩm là một chuỗi những suy nghĩ, tâm trạng giằng xé của người mẹ, từ những kỷ niệm ngọt ngào, hạnh phúc khi con còn bé, cho đến sự hoang mang, lo lắng khi chiến tranh cướp đi người con yêu quý của mình.
Tình yêu thương vô bờ bến của người mẹ là điểm sáng xuyên suốt tác phẩm. Mẹ không chỉ chờ đợi con, mà còn luôn giữ niềm tin vào con dù chiến tranh có tàn khốc đến đâu. Câu "Mẹ gọi con, con có về không?" là một câu hỏi dường như vô tận, chứa đựng trong đó là nỗi nhớ nhung da diết, một khát khao cháy bỏng về sự trở về của con. Người mẹ không chỉ chờ đợi một cách thụ động mà còn luôn tin tưởng rằng con mình sẽ trở về, dù biết rằng điều đó có thể không bao giờ xảy ra. Sự kiên nhẫn, sức mạnh tiềm tàng trong tình mẫu tử khiến người mẹ dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không bỏ cuộc.
Tuy nhiên, sự hy sinh của người mẹ không chỉ dừng lại ở tình yêu thương, mà còn ở những nỗi đau, sự mất mát không thể nào bù đắp. Mẹ không chỉ chịu đựng nỗi đau khi mất con mà còn là những đau đớn âm ỉ trong lòng khi phải đối diện với sự thật là con mình có thể đã ra đi mãi mãi. Trong cái khoảnh khắc đợi chờ mòn mỏi, mẹ dường như nhận thức được rằng chiến tranh đã cướp đi tất cả, cướp đi những ước mơ về một tương lai tươi sáng, cướp đi người con yêu dấu của mẹ. Người mẹ trong "Gọi con" không chỉ là một biểu tượng của tình yêu thương vô điều kiện mà còn là hình ảnh đại diện cho những bà mẹ Việt Nam trong chiến tranh, luôn sống trong nỗi đau mất mát nhưng vẫn kiên cường, vững vàng chờ đợi.
Bảo Ninh đã khéo léo dùng ngôn ngữ, hình ảnh và cảm xúc để làm nổi bật sự chờ đợi, khắc khoải trong lòng người mẹ. Cái "gọi con" không chỉ là hành động mong mỏi mà còn là sự gợi nhớ về những kỷ niệm xưa, những hình ảnh gắn bó từ khi con còn thơ dại, khiến cho nỗi nhớ của người mẹ trở nên da diết, đầy day dứt. Đồng thời, cái gọi con cũng là sự biểu đạt cho nỗi đau chiến tranh đã cướp đi tất cả, không chỉ là con cái mà còn là những giá trị nhân văn quý giá.
Bảo Ninh đã khắc họa người mẹ trong "Gọi con" với một chiều sâu cảm xúc lớn lao, làm nổi bật một thực tế đau thương của chiến tranh. Người mẹ trong tác phẩm không chỉ là hình ảnh tượng trưng cho lòng mẹ bao la mà còn là biểu tượng của những người phụ nữ Việt Nam trong thời chiến, những người đã chịu đựng không chỉ mất mát về mặt vật chất mà còn gánh chịu những nỗi đau tinh thần rất lớn. Tác phẩm là lời nhắc nhở về những hậu quả khôn lường của chiến tranh, đồng thời khẳng định sức mạnh phi thường của tình mẫu tử.
Kết luận, qua tác phẩm "Gọi con", Bảo Ninh đã tái hiện một cách chân thật và xúc động hình ảnh người mẹ trong chiến tranh, với tất cả những tình cảm yêu thương, hy sinh và đau đớn mà chỉ có người mẹ mới có thể cảm nhận được. Hình ảnh người mẹ chờ đợi con trở thành biểu tượng cho nỗi đau chung của dân tộc, đồng thời là lời tri ân, sự tôn vinh dành cho những người phụ nữ đã hi sinh cả đời mình cho đất nước, cho gia đình.
abcd555
21/11/2024
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời