

30/11/2024
05/09/2025
Câu 1:
Từ ngữ dùng để chỉ nhân vật trữ tình trong bài thơ là "Tôi". Mặc dù từ này không xuất hiện ngay từ đầu, nhưng ở khổ thơ thứ ba, tác giả sử dụng "Tôi ngồi xuống..." và ở khổ thơ thứ tư là "Không dám cắn nữa..." để trực tiếp bộc lộ cảm xúc và suy ngẫm của mình. Đây là người quan sát, chứng kiến và đồng cảm với cuộc đời của những người phụ nữ bán ngô nướng.
Câu 2:
Người đi đường: có thái độ thờ ơ, rẻ rúng. Họ chỉ "cảm lên vệt xuống" những tờ bạc "lè đè" để mua bắp ngô mà không hề quan tâm đến những vất vả, lam lũ của người bán.
Nhân vật trữ tình: có thái độ trân trọng, thương cảm và nâng niu. Khi cắn vào bắp ngô, nhân vật trữ tình cảm nhận được vị mặn chát của nước mắt, của những giọt mồ hôi, và ngay lập tức dừng lại, "Không dám cắn nữa" để áp bắp ngô lên má như một cách chia sẻ, đồng cảm với nỗi khổ của người bán.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
3 giờ trước
Top thành viên trả lời