Xuân Diệu là một nhà thơ nổi tiếng của Việt Nam, được mệnh danh là "ông hoàng thơ tình". Thơ ông mang đậm chất trữ tình, lãng mạn và sâu sắc. Trước Cách mạng tháng Tám năm 1945, Xuân Diệu đã có những đóng góp quan trọng cho nền văn học Việt Nam với những cách tân nghệ thuật độc đáo.
Một trong những cách tân nghệ thuật nổi bật nhất của Xuân Diệu là sử dụng ngôn ngữ giàu hình ảnh, biểu cảm. Ông thường sử dụng những từ ngữ mới lạ, độc đáo để tạo nên những hình ảnh thơ sinh động, gợi cảm. Ví dụ như trong bài thơ "Vội vàng", Xuân Diệu đã sử dụng những từ ngữ như "hối hả", "xôn xao", "rạo rực" để miêu tả tâm trạng vội vã, háo hức của con người khi mùa xuân về. Hay trong bài thơ "Đây thôn Vĩ Dạ", ông đã sử dụng những từ ngữ như "mây trắng", "nắng hàng cau", "lá trúc che ngang mặt chữ điền" để tạo nên bức tranh thiên nhiên đẹp đẽ, thơ mộng.
Ngoài ra, Xuân Diệu còn sử dụng nhiều biện pháp tu từ như ẩn dụ, so sánh, nhân hóa,... để tăng sức gợi hình, gợi cảm cho lời thơ. Ví dụ như trong bài thơ "Nguyệt cầm", ông đã sử dụng biện pháp ẩn dụ để miêu tả âm thanh của đàn nguyệt bằng hình ảnh trăng thu. Hay trong bài thơ "Tương tư chiều", ông đã sử dụng biện pháp so sánh để thể hiện nỗi nhớ da diết của mình.
Bên cạnh đó, Xuân Diệu cũng có những cách tân về thể loại thơ. Ông không chỉ viết thơ lục bát truyền thống mà còn thử nghiệm các thể thơ mới như thơ tự do, thơ ngũ ngôn,... Điều này giúp cho thơ Xuân Diệu trở nên đa dạng, phong phú hơn. Ví dụ như trong tập thơ "Thơ thơ", ông đã sử dụng cả hai thể thơ lục bát và thơ tự do.
Những cách tân nghệ thuật của Xuân Diệu đã góp phần làm nên sự độc đáo, sáng tạo cho thơ ca Việt Nam thời kỳ đầu thế kỷ XX. Thơ ông đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng người đọc và được coi là một trong những đỉnh cao của thơ ca Việt Nam hiện đại.