14/12/2024

14/12/2024
14/12/2024
Giữa cái bộn bề và sự bao la của cuộc sống, bạn đã bao giờ tự hỏi bản thân mình muốn gì? Còn tôi, sau những trải nghiệm và hành trình để hoàn thành cái gọi là “thanh xuân đáng nhớ”. Tôi nhận ra có hai tôi trên thế giới này, một tôi muốn về nhà, hai tôi muốn đi thật xa. Tôi muốn đi xa đi khám phá thế giới bao la rộng lớn, muốn thưởng ngoạn khung cảnh hùng vĩ của thiên nhiên. Thế nhưng ở một nơi nào đó vẫn luôn có vòng tay yêu thương của mẹ, có một làng quê thanh bình luôn dang đón chào tôi. Cũng chính vì nỗi niềm của bản thân, thế nên khi đọc thi phẩm “Nhớ mẹ và làng quan họ” của tác giả Trương Nam Hương tôi dường như thấy được bản thân mình trong đó. Song, trái tim tôi, sự đồng cảm của tôi đã phần nào dành cho nhân vật trữ tình trong bài thơ.
Mua sách bán chạy nhất trực tuyếnĐọc những dòng tâm tình của Trương Nam Hương tôi như “chết lặng”. Bởi tác giả đã và đang trân trọng cái quá khứ hơn thực tại. Sống và trưởng thành ở vùng đất gọi là “Hòn ngọc Viễn Đông”, thế nhưng chất thơ của Trương Nam Hương lại chứa đựng những nhạy cảm, những hoài niệm, sự quyến luyến về miền “Quan họ Bắc Ninh”.
Nhắc đến những lời thơ khắc khoải tâm trí người đọc bởi tình yêu dành cho quê hương chắc hẳn bạn đọc sẽ không còn xa lạ với câu thơ:
<iframe class="ql-video ql-align-center" frameborder="0" allowfullscreen="true"></iframe>“Anh đi anh nhớ quê nhà
Nhớ canh rau muống nhớ cà dầm tương”
Để rồi khi bạn đọc đã thấm thía câu thơ trên, Trương Nam Hương đã thổi một làn gió mới, một làn gió cuốn theo những giai điệu dân ca quan họ mềm mại nhẹ nhàng đại diện cho tình yêu quê hương:
"Nghe quan họ đêm rằm anh bật khóc
Lời chênh vênh uốn lượn mái chùa
Vịn câu hát anh lần về cội gốc
Chợt thấy mình có lỗi với làng xưa..."
<iframe class="ql-video ql-align-center" frameborder="0" allowfullscreen="true"></iframe>Một giọt nước mắt của tác giả “Nghe quan họ đêm rằm anh bật khóc” đã lấy đi bao giọt nước mắt của độc giả. Nỗi nhớ ấy không đơn giản là những tâm tư tình cảm nữa, hơn hết thi sĩ đã tinh tế để giá trị văn hóa “quan họ” ở đầu thơ, với mục đích quảng bá truyền thống văn hóa của mảnh đất Bắc Ninh. Không những vậy việc khẳng định “lỗi” thuộc về bản thân đã khiến bạn đọc xót xa, thương cảm với tấm lòng của người con luôn nhớ về quê hương. Có lẽ lỗi ở đây chính là người con chưa thấy được vẻ đẹp của văn hóa quê hương, nét đẹp tần tảo của người mẹ.
Mua sách bán chạy nhất trực tuyếnƯu đãi tai nghe tốt nhấtNối tiếp hồn thơ ta có thể thấy thi sĩ vẫn luôn dằn vặt nội tâm, vẫn luôn đau đáu một niềm quở trách trong lòng bởi: “Bao mưa nắng đời anh chưa hiểu hết”. Khi hiểu rồi, khi thấu rồi, nhân vật trữ tình mới vỡ lẽ và nhận ra rằng “xót xa thương mẹ nhớ làng”. Niềm thương cảm ở đây có lẽ bởi sự đơn thần, giản dị của mẹ:
<iframe class="ql-video ql-align-center" frameborder="0" allowfullscreen="true"></iframe>“Mẹ cho của hồi môn là câu hát
Để con rời quê kiểng có hành trang”
Điều mà mẹ để lại cho người con là vốn văn hoá, là tâm hồn, cốt cách, là tấm lòng bao dung độ lượng... những thứ đã thấm vào máu, vào tim một cách tự nhiên từ cuộc đời của mẹ:
“Mẹ thường bảo làng ta giàu cổ tích
Có bà tiên ông bụt giúp người
Nhưng mẹ vẫn một đời áo rách
Cố giữ lành câu quan họ thôi
Người để lại chiếc khăn hoa lý”
<iframe class="ql-video ql-align-center" frameborder="0" allowfullscreen="true"></iframe>Người khơi nguồn của những dòng tâm trạng sâu lắng của Trương Nam Hương là mẹ và làng quan họ. Như độc giả Mitch Albom, For One More Day đã từng bộc bạch: “Đằng sau những câu chuyện của bạn là chính câu chuyện cuộc đời của mẹ, vì mẹ là nơi bạn bắt đầu. Cuộc đời của mẹ là “câu quan họ, chiếc khăn hoa lý”, là món quà trân quý mẹ để dành cho con. Song, những câu chuyện, những điều mẹ để lại chính là những thứ “vàng mười”, là chất xúc tác đến hồn thơ để mở ra một tâm hồn đam mê văn chương của thi sĩ.
“Em nhớ cho đời mẹ xưa nghèo,
Vẫn thơm thảo mùi hương quả thị”
<iframe class="ql-video ql-align-center" frameborder="0" allowfullscreen="true"></iframe>Cuộc sống khó khăn, gian truân của mẹ cũng chính là lời bày tỏ nhân vật trữ tình gửi gắm đến người con gái mình thương. Thi sĩ sử dụng hình ảnh của mẹ để miêu tả người phụ nữ Việt Nam. Dù nghèo nhưng vẫn “thơm thảo mùi hương quả thị” một nét đẹp đơn thuần, gắn liền với vẻ đẹp làng quê.
“Với câu thề quán dốc trăng treo
Giờ biết lấy cớ gì anh dối mẹ
Quan họ quên... rơi dọc tháng ngày”
Nhân vật trữ tình dù cho “Quan họ quên... rơi dọc tháng ngày” thế nhưng có những điều vẫn không bao giờ mất ấy chính là tình cảm, là những lời dặn dò, những điều trân quý mẹ để lại cho người con.
<iframe class="ql-video ql-align-center" frameborder="0" allowfullscreen="true"></iframe>Nghệ thuật nhân hóa được tác giả sử dụng cho hình ảnh người mẹ tần tảo, hi sinh vì tất cả “tóc rụng như lá vườn” – một hình ảnh không khỏi khiến con người ta đau xót, cảm thương. Người mẹ không chỉ đẹp bởi đức hi sinh, hơn hết mẹ còn đẹp ở tấm lòng “nhân hậu vô vàn”, “vẻ thanh thoát nét hào hoa của trúc”. Chính vẻ đẹp của người mẹ đã trở thành “cái đẹp” cho “cốt cách của làng”.
Nỗi buồn của thi sĩ còn được thể hiện qua những câu thơ:
“Đêm nay ngồi nghe em thay mẹ hát
Trăng tròn người thẹn nón đầu che
Chờ em hát đến “người ơi người ở...”
<iframe class="ql-video ql-align-center" frameborder="0" allowfullscreen="true"></iframe>Chính nhờ lời hát của người con gái mình thương, nhân vật trữ tình đã phần nào được xoa dịu nỗi nhớ mẹ, nỗi nhớ về nét đẹp truyền thống “dân ca quan họ” của quê hương. Không những vậy lời hát ấy còn trở thành sợi dây tiếp nối truyền thống, kéo dài văn hoá quê hương. “Em thay mẹ hát” nhưng hy vọng cuộc đời em đỡ vất vả hơn cuộc đời của mẹ. Chỉ có cái tình, cái nghĩa của người quan họ thì đừng bao giờ để mất nghe em!
Thi phẩm “Nhớ mẹ và làng quan họ” của tác giả Trương Nam Hương không đơn gian là một khúc ca êm tai dịu mắt. Bởi bài thơ đã chứng minh cho nhận định của độc giả bêlinxki “Thơ trước hết là cuộc đời sau đó mới là nghệ thuật”. Cuộc đời ở đây chính là những nỗi nhớ về mẹ và làng quan họ của thi sĩ. Lồng ghép với nghệ thuật sử dụng ngôn từ giản dị, gần gũi, gắn với làng quê, tạo nên một không gian thanh bình như đưa bạn đọc đến với miền đất văn hóa truyền thống dân ca quan họ.
<iframe class="ql-video ql-align-center" frameborder="0" allowfullscreen="true"></iframe>Cuộc sống không nhất định phải là “Đi để trở về”, thế nhưng tình yêu, trái tim, sự trân trọng thì luôn luôn cần hướng về nơi bao bọc chúng ta. “Nhớ mẹ và làng quan họ” của thi sĩ Trương Nam Hương đã gửi gắm đến độc giả thông điệp tình cảm dành cho mẹ và tình yêu dành cho quê hương. Đồng thời qua lăng kính thơ chân thực gần gũi chứa đựng màu sắc làng quê, chắc hẳn thi phẩm “Nhớ mẹ và làng quan họ” sẽ chạm đến rung cảm và chinh phục hoàn toàn trái tim bạn đọc.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời