Bài thơ "An Giang" của Trịnh Bửu Hoài là một bức tranh tuyệt vời về vùng đất An Giang, nơi mà thiên nhiên tươi đẹp hòa quyện cùng con người hiền lành, chất phác. Chủ thể trữ tình trong bài thơ này không chỉ đơn thuần là một cá nhân mà còn đại diện cho cả cộng đồng dân cư tại đây. Tình cảm của họ dành cho mảnh đất này được thể hiện rõ nét qua từng câu thơ, từ những hình ảnh giản dị đến những kỷ niệm sâu sắc.
Bài thơ mở đầu bằng lời chào mời đầy thân thương: "An Giang ơi chưa qua đã nhớ". Câu thơ này gợi lên sự lưu luyến, tiếc nuối khi phải rời xa vùng đất này. Tác giả sử dụng biện pháp tu từ ẩn dụ để so sánh nỗi nhớ với màu vàng của hoa điên điển, tạo nên một hình ảnh rất đẹp và lãng mạn. Hoa điên điển không chỉ là biểu tượng của mùa nước nổi mà còn mang ý nghĩa về sự bình yên, thanh thản. Điều này cho thấy tình cảm của chủ thể trữ tình đối với An Giang không chỉ dừng lại ở mức độ địa lý mà còn gắn bó mật thiết với tâm hồn và tinh thần của họ.
Tiếp theo, bài thơ miêu tả vẻ đẹp tự nhiên của An Giang qua các hình ảnh cụ thể như "bảy núi", "đồi xa", "tóc em". Bảy núi là biểu tượng của dãy Thất Sơn hùng vĩ, nơi chứa đựng nhiều huyền thoại và truyền thuyết. Hình ảnh này gợi lên sự uy nghi, tráng lệ của thiên nhiên An Giang. Còn đồi xa thì mang đến cảm giác rộng lớn, bao la, khiến ta tưởng tượng ra khung cảnh hoang sơ, thơ mộng. Đặc biệt, hình ảnh "tóc em" là một ẩn dụ độc đáo, thể hiện sự gần gũi, thân thuộc giữa con người và thiên nhiên. Tóc em ở đây có thể hiểu là mái tóc đen dài của cô gái miền Tây, hay cũng có thể là dòng suối, dòng sông uốn lượn mềm mại chảy quanh co. Dù hiểu theo cách nào, nó đều góp phần làm tăng thêm vẻ đẹp dịu dàng, duyên dáng của vùng đất này.
Cuối cùng, bài thơ kết thúc bằng lời khẳng định tình cảm sâu nặng của chủ thể trữ tình đối với An Giang: "chưa xa đã nhớ". Lời khẳng định này nhấn mạnh rằng dù chưa rời khỏi An Giang, nhưng lòng người vẫn tràn ngập nỗi nhớ nhung da diết. Nỗi nhớ ấy không chỉ là nhớ về cảnh vật, mà còn là nhớ về con người, về những kỷ niệm đẹp đẽ đã trải qua. Nó chứng tỏ tình cảm của chủ thể trữ tình đối với An Giang không chỉ là nhất thời mà là mãi mãi, bền vững theo thời gian.
Tổng hợp lại, bài thơ "An Giang" của Trịnh Bửu Hoài đã thành công trong việc khắc họa tình cảm của chủ thể trữ tình đối với vùng đất An Giang. Qua những hình ảnh thơ mộng, giàu sức gợi, tác giả đã thể hiện một cách tinh tế và sâu sắc tình yêu quê hương, đất nước. Bài thơ không chỉ là một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc mà còn là một lời tri ân chân thành dành cho mảnh đất An Giang xinh đẹp.