Bài làm Tú Uyên và Giáng Kiều trong Bích Câu kì ngộ là hai nhân vật chính của truyện thơ Nôm cùng tên. Đây là tác phẩm nổi tiếng nhất của tác giả Vũ Quốc Trân. Tác phẩm này đã thể hiện rõ đặc điểm của loại truyện Nôm bác học, đồng thời cũng cho ta hiểu được những ước mơ khát vọng của người xưa. Đoạn trích kể về việc Tú Uyên gặp tiên Giáng Kiều tại đền Ngự Bình. Qua đó, chúng ta cảm nhận được tâm trạng của Tú Uyên khi gặp Giáng Kiều. Trước hết, chúng ta cần tìm hiểu sơ qua về lai lịch của các nhân vật. Tú Uyên vốn là một thư sinh nghèo, mồ côi cả cha lẫn mẹ từ nhỏ. Chàng sống bằng nghề dạy học và rất giỏi thơ phú. Còn Giáng Kiều là tiên nữ trên thượng giới, con gái của Đế Thai. Nàng xuống hạ giới thăm thú và vô tình gặp Tú Uyên. Trong ngày lễ tảo mộ đầu năm mới, Tú Uyên ra ngoại ô chơi hội. Tại đây, chàng nhặt được một mảnh giấy ghi lời thơ. Khi đang say sưa thưởng thức cảnh đẹp của đất trời, chàng bỗng nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần. Quá đỗi ngạc nhiên, Tú Uyên không tin vào mắt mình nữa mà chạy vội về phía nàng. Nhưng chỉ trong nháy mắt, bóng dáng nàng đã biến mất. Tú Uyên đau khổ trở về nhà, ôm mối tương tư sầu muộn. Chàng nhớ thương nàng da diết, đêm nào cũng thao thức, trằn trọc không ngủ được. Một hôm, Tú Uyên quyết định lên đường tìm kiếm người đẹp. Sau bao khó khăn vất vả, cuối cùng chàng cũng tới được nơi ở của Giáng Kiều. Lúc này, chàng mới biết rằng người con gái mình thầm yêu trộm nhớ bấy lâu nay là một tiên nữ. Hai người tổ chức đám cưới linh đình rồi sống hạnh phúc bên nhau. Đoạn trích kể về sự kiện Tú Uyên gặp Giáng Kiều tại đền Ngự Bình. Tâm trạng của Tú Uyên lúc này thật khó tả. Đó là niềm vui sướng, hạnh phúc xen lẫn bất ngờ, ngỡ ngàng. Từ xa, chàng đã trông thấy một thiếu nữ xinh đẹp đứng trước cổng đền. Nàng mặc bộ trang phục màu trắng tinh khôi, mái tóc đen dài buông xõa ngang vai. Khuôn mặt trái xoan thanh tú, đôi mắt bồ câu long lanh như hai viên ngọc quý. Đôi môi đỏ thắm như son, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai. Tú Uyên sững sờ trước vẻ đẹp của nàng. Chàng cứ tưởng mình đang lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh. Không chần chừ thêm giây phút nào, Tú Uyên tiến lại gần và cất tiếng chào hỏi: - Xin chào tiểu thư! Nàng là ai vậy? Nghe thấy giọng nói của Tú Uyên, Giáng Kiều quay lại. Nàng mỉm cười đáp: - Ta là Giáng Kiều, con gái của Đế Thai. Hôm nay, ta xuống hạ giới để dạo chơi. Gặp ngươi ở đây quả là duyên phận. Tú Uyên mừng rỡ khôn xiết. Chàng không ngờ mình lại may mắn gặp được tiên nữ. Hai người trò chuyện rất vui vẻ. Tú Uyên mời Giáng Kiều vào nhà chơi. Nàng đồng ý ngay. Ngôi nhà của Tú Uyên tuy đơn sơ nhưng rất ấm cúng. Hai người ngồi trò chuyện rất lâu. Tú Uyên kể cho Giáng Kiều nghe về cuộc đời của mình. Còn Giáng Kiều thì kể cho Tú Uyên nghe về cuộc sống trên thiên đình. Họ trò chuyện rất hợp ý nhau. Đến tối, Tú Uyên tiễn Giáng Kiều ra về. Hai người lưu luyến chẳng muốn rời xa. Tú Uyên hứa sẽ thường xuyên lên thăm nàng. Từ đó, Tú Uyên và Giáng Kiều thường xuyên gặp gỡ. Tình yêu của họ ngày càng sâu đậm. Cuối cùng, họ kết hôn và sống hạnh phúc bên nhau. Có thể nói, đoạn trích đã khắc họa thành công tâm trạng của Tú Uyên khi gặp Giáng Kiều. Đó là niềm vui sướng, hạnh phúc xen lẫn bất ngờ, ngỡ ngàng. Hình ảnh Tú Uyên sững sờ trước vẻ đẹp của Giáng Kiều đã thể hiện điều đó. Đồng thời, đoạn trích còn thể hiện ước mơ về một tình yêu đẹp, vượt qua mọi rào cản của người xưa.