Bài thơ "Đà Lạt và tôi" của nhà thơ Chu Văn Sơn là một bức tranh tuyệt đẹp về vẻ đẹp thiên nhiên và con người Đà Lạt. Tác phẩm mang đậm dấu ấn cá nhân của ông, thể hiện tình yêu sâu sắc đối với mảnh đất này.
Bài thơ mở đầu bằng hình ảnh Đà Lạt được ví von như một nàng thơ xinh đẹp, quyến rũ, khiến cho trái tim của người lữ khách phải rung động. Hình ảnh này gợi lên sự say đắm, mê hoặc của Đà Lạt, khiến cho người đọc muốn khám phá thêm về vẻ đẹp của thành phố này.
Tiếp theo, tác giả miêu tả khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp của Đà Lạt qua những hình ảnh cụ thể như sương mờ, thác đổ, suối reo, cây cỏ, hoa lá,... Những hình ảnh này tạo nên một bức tranh thiên nhiên hùng vĩ, thơ mộng, khiến cho người đọc cảm nhận được sự thanh bình, yên tĩnh của Đà Lạt.
Ngoài ra, bài thơ còn đề cập đến con người Đà Lạt, những người dân hiền hòa, chất phác, mến khách. Họ là những người đã góp phần tạo nên vẻ đẹp riêng biệt của Đà Lạt, khiến cho du khách luôn nhớ nhung và mong muốn trở lại.
Tuy nhiên, bài thơ cũng chứa đựng một chút buồn man mác khi nhắc đến sự thay đổi của Đà Lạt theo thời gian. Những ngôi nhà cổ kính dần biến mất, nhường chỗ cho những tòa nhà cao tầng hiện đại. Điều này khiến cho tác giả cảm thấy tiếc nuối, nhưng vẫn hy vọng rằng Đà Lạt sẽ luôn giữ được vẻ đẹp tự nhiên vốn có của mình.
Cuối cùng, bài thơ kết thúc bằng lời khẳng định tình yêu của tác giả đối với Đà Lạt. Dù thời gian có trôi đi, dù cuộc sống có thay đổi, thì tình yêu của tác giả đối với Đà Lạt vẫn mãi vẹn nguyên.
Nhìn chung, bài thơ "Đà Lạt và tôi" là một tác phẩm giàu cảm xúc, thể hiện tình yêu sâu sắc của nhà thơ Chu Văn Sơn đối với Đà Lạt. Bài thơ mang đến cho người đọc những trải nghiệm thú vị về vẻ đẹp của thiên nhiên và con người Đà Lạt, đồng thời khơi gợi trong lòng người đọc những suy ngẫm về cuộc sống và thời gian.