Nhà thơ Anh Ngọc tên thật là Nguyễn Đức Ngọc, sinh năm 1958 tại Nghệ An. Ông là một cây bút đa năng, có thể viết tốt ở nhiều mảng đề tài khác nhau. Thơ ông mang đậm hơi thở cuộc sống, giàu chất liệu hiện thực, phóng khoáng, chân thành, đằm thắm, luôn khơi dậy những tình cảm lớn, những khát vọng cao đẹp trong tâm hồn con người. Trong đó nổi bật lên hình ảnh người lính cụ Hồ với vẻ đẹp oai hùng, bi tráng. Điều này được thể hiện rõ nét qua bài thơ “Thơ mùa xuân đọc lại”.
Bài thơ mở đầu bằng những vần thơ gợi nhớ về quá khứ hào hùng oanh liệt của người lính:
“Tôi nghe truyện cổ thầm thì
Rì rầm trong tiếng đất
Yểu điệu nàng Thúy Kiều
Giữa đêm trường bán thanh!
Những chàng trai đã chết
Bỗng chốc hóa mây xanh
Tuổi xuân đang độ
Đoàn binh không mọc tóc
Mặt đen màu súng thép
Ánh mắt ngước lên nhìn vầng trăng
Chưa mất bao giờ!”
Tác giả lắng nghe những câu chuyện cổ tích từ xa xưa, những câu chuyện ấy đã thấm sâu vào từng thớ đất, từng tấc đất của quê hương. Từ đó, ông vẽ nên bức tranh về người lính với vẻ đẹp vừa yểu điệu, dịu dàng, vừa mạnh mẽ, phi thường. Họ là những chàng trai trẻ tuổi, hồn nhiên, tinh nghịch nhưng cũng rất dũng cảm và kiên cường. Họ đã hy sinh tuổi xuân, thậm chí là cả tính mạng của mình để bảo vệ nền độc lập, tự do cho Tổ quốc. Những người lính ấy đã trở thành những đám mây trắng bay trên bầu trời xanh, mãi mãi là biểu tượng bất tử của lòng yêu nước.
Tuy nhiên, đằng sau vẻ đẹp hào hùng ấy là sự hy sinh thầm lặng của những người lính. Họ không chỉ hy sinh xương máu trên chiến trường mà còn phải chịu đựng nỗi đau, mất mát khi trở về cuộc sống đời thường. Nhưng họ vẫn luôn âm thầm hi sinh bản thân, góp phần xây dựng và phát triển đất nước. Đó chính là phẩm chất cao quý của người lính cụ Hồ, khiến chúng ta thêm yêu mến và trân trọng.
Ngày nay, tuy không còn ở thời kỳ huy hoàng như trước, nhưng hình tượng người lính vẫn luôn tỏa sáng trong lòng mỗi người dân Việt Nam. Họ vẫn tiếp tục cống hiến sức lực, trí tuệ của mình cho sự nghiệp bảo vệ Tổ quốc. Họ âm thầm hi sinh bản thân, góp phần giữ gìn an ninh trật tự, bảo vệ bình yên cho nhân dân. Hình ảnh người lính hiện đại mang vẻ đẹp giản dị, gần gũi nhưng cũng đầy kiêu hãnh, tự hào. Họ là những người con ưu tú của dân tộc, là niềm tự hào to lớn của cả đất nước.
Bài thơ “Thơ mùa xuân đọc lại” là một tác phẩm hay, thể hiện được vẻ đẹp cao cả, thiêng liêng của người lính cụ Hồ. Qua đó, tác giả đã gửi gắm lòng biết ơn sâu sắc đối với những người đã hy sinh xương máu để giành lấy độc lập, tự do cho đất nước. Đồng thời, bài thơ cũng là lời nhắc nhở chúng ta cần phải ghi nhớ và trân trọng những giá trị cao đẹp mà người lính đã mang lại.
Có thể nói, hình tượng người lính là một trong những hình tượng nghệ thuật đẹp đẽ nhất của văn học Việt Nam hiện đại. Họ là những người con ưu tú của dân tộc, đã hy sinh xương máu để giành lấy độc lập, tự do cho đất nước. Vẻ đẹp của họ là vẻ đẹp của chủ nghĩa anh hùng cách mạng, của tinh thần lạc quan, yêu đời, của ý chí kiên cường, bất khuất. Hình tượng người lính sẽ mãi là nguồn cảm hứng bất tận cho các nhà thơ, nhà văn sáng tạo nghệ thuật.