Nguyễn Huy Thiệp là nhà văn mang đến những làn sóng mới trên văn đàn Việt Nam với những thể văn đa dạng và cách viết mang tính “không trùng lặp”. Trong “Muối của rừng”, Nguyễn Huy Thiệp đã đào sâu mối quan hệ giữa thiên nhiên và con người. Tác phẩm đã gửi đến người đọc những hồi chuông cảnh tỉnh về giá trị chân chính của thiên nhiên - đánh thức nhân tính con người. Và lòng trắc ẩn cùng sự bao dung của con người dành cho thiên nhiên cũng được thể hiện rõ nét qua nhân vật “tôi” trong truyện ngắn “Chảy đi sông ơi” của ông.
“Chảy đi sông ơi” kể về nhân vật tôi cùng người cha làm nghề chở đò dọc sông Thu Bồn. Đã hơn mười năm, ngày nào cha tôi cũng chèo đò, chở khách sang sông. Những vị khách đó là những người dân bình dị, các bác, các cô, các mẹ…Những lúc ấy, tôi thường ngồi trên mui thuyền, buông cần câu và lắng nghe các câu chuyện, giọng nói của các vùng quê. Một lần, cha chở nữ địa chủ, thấy vậy tôi liền thắc mắc: “Sao cha chở bà ta? Cô Địa chủ bước xuống thuyền nhưng không lấy tiền đò. Cha đáp: “Cha chở cô về để lấy tiền đò.” Tôi giận dữ quát: “Cha thật là đê tiện!”. Sau đó, cha bị bệnh rồi mất, tôi bỏ học làm thuê cho bà Địa chủ. Khi biết cô ta trả công thấp, tôi tức giận, đạp xe rời đi. Tôi xin làm bếp cho nhà bà Phó Bảng, nhưng sau khi biết tôi đốt lò, ông Phó Bảng khuyên tôi quay về. Cuối cùng, tôi được ông Chủ tịch xã giới thiệu làm công tác đo đạc ruộng đất để cày. Trên hành trình ấy, tôi gặp lại cô Địa chủ. Giờ đây, cô đã trở thành một con người khác, cởi mở và thân thiện hơn. Chúng tôi trò chuyện vui vẻ, chụp ảnh cùng nhau và cô còn cho tôi quá giang bằng xe bò. Từ đó, tôi luôn ghé thăm cô mỗi khi chở đò.
Trong đoạn trích, nhân vật “tôi” đã bộc lộ được lòng trắc ẩn và sự bao dung của mình. Ban đầu, anh ta tỏ ra khinh bỉ và coi thường những người tầng lớp thấp kém. Tuy nhiên, sau khi trải qua nhiều biến cố cuộc sống, anh ta đã nhận ra rằng mọi người đều đáng được tôn trọng và yêu thương. Nhân vật “tôi” đã dần dần học cách thấu hiểu và đồng cảm với những người xung quanh, bất kể xuất thân hay địa vị xã hội của họ. Điều này cho thấy sức mạnh của lòng trắc ẩn và sự bao dung trong việc thay đổi con người.
Lòng trắc ẩn và sự bao dung đóng vai trò vô cùng quan trọng trong mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên. Thiên nhiên cung cấp cho chúng ta mọi nguồn sống, đáp ứng mọi nhu cầu cho con người. Thế nhưng, con người lại đối xử với thiên nhiên một cách tàn nhẫn bằng việc chặt cây, phá rừng, xả rác bừa bãi, … Những hành động này khiến cho thiên nhiên ngày càng cạn kiệt tài nguyên, ô nhiễm môi trường, … Nếu con người tiếp tục duy trì lối sống này, chẳng mấy chốc thiên nhiên sẽ sụp đổ và loài người đứng bên bờ diệt vong. Do đó, chúng ta cần phải có lòng trắc ẩn và sự bao dung đối với thiên nhiên. Chỉ khi nhận ra giá trị quý báu của thiên nhiên, chúng ta mới có thể trân trọng và bảo vệ nó.
Lòng trắc ẩn và sự bao dung giúp con người nhìn nhận lại bản thân và thay đổi cách ứng xử với thiên nhiên. Con người không thể tồn tại mãi mãi, nhưng thiên nhiên vẫn sẽ tiếp tục tồn tại dù có hay không có chúng ta. Vì vậy, chúng ta cần phải đặt lợi ích của thiên nhiên lên hàng đầu và hành động để bảo vệ nó. Bằng cách giảm thiểu tác động xấu đến môi trường, sử dụng tài nguyên một cách bền vững và thúc đẩy các hoạt động bảo vệ thiên nhiên, chúng ta đang góp phần xây dựng một tương lai tươi sáng cho cả con người và hành tinh này.
Nghệ thuật là yếu tố then chốt trong việc truyền tải thông điệp về lòng trắc ẩn và sự bao dung đối với thiên nhiên. Qua ngòi bút tài hoa của Nguyễn Huy Thiệp, những thông điệp này được truyền đạt một cách hiệu quả và dễ dàng chạm đến trái tim của độc giả. Nghệ thuật giúp khơi gợi lòng trắc ẩn và sự bao dung trong mỗi người, từ đó thúc đẩy họ hành động để bảo vệ thiên nhiên.
Như vậy, lòng trắc ẩn và sự bao dung của con người đối với thiên nhiên được thể hiện rất rõ nét qua nhân vật “tôi” trong truyện ngắn “Chảy đi sông ơi”. Đây là một thông điệp ý nghĩa và cần thiết trong bối cảnh hiện nay, khi mà môi trường đang ngày càng bị tàn phá nghiêm trọng. Mỗi người chúng ta cần phải có trách nhiệm bảo vệ thiên nhiên, vì đó là ngôi nhà chung của chúng ta. Hãy để lòng trắc ẩn và sự bao dung dẫn dắt chúng ta trên con đường bảo vệ thiên nhiên, để tạo nên một tương lai tươi sáng cho con cháu mai sau.