17/04/2025


17/04/2025
17/04/2025
Thơ ca luôn là tiếng lòng da diết của con người trước cuộc sống và vẻ đẹp của thiên nhiên, con người. Trong số đó, hình tượng tiếng hát giữa rừng không chỉ mang vẻ đẹp nghệ thuật mà còn gợi nên những rung động sâu xa về tình yêu quê hương, con người và khát vọng sống. Hai đoạn thơ “Nghe em hát trong rừng” và “Tiếng hát trong rừng” cùng khai thác một hình ảnh – tiếng hát vang vọng giữa không gian rừng núi – nhưng lại mang đến những cảm xúc, chiều sâu khác nhau, góp phần thể hiện sự phong phú của thi ca Việt Nam.
Trong đoạn thơ “Nghe em hát trong rừng” của Nguyễn Duy, tiếng hát hiện lên qua cái nhìn trìu mến và đầy xúc động của người lính trẻ. Đó là tiếng hát của cô gái thanh niên xung phong vang lên trong không gian núi rừng Trường Sơn khốc liệt:
“Nghe em hát trong rừng
Thấy trời xanh qua kẽ lá
Con chim nào lảnh lót
Con suối nào trong veo...”
Tiếng hát ấy không chỉ đơn thuần là âm thanh, mà như có linh hồn, đưa người nghe thoát khỏi thực tại khốc liệt của chiến tranh, gợi một khoảng trời trong xanh, yên bình. Qua đó, Nguyễn Duy đã khắc họa vẻ đẹp của người con gái cách mạng – vừa kiên cường, vừa dịu dàng – khiến núi rừng cũng trở nên mềm mại, thơ mộng.
Ngược lại, trong đoạn thơ “Tiếng hát trong rừng” của Trần Mạnh Hảo, tiếng hát vang lên như một khát vọng mãnh liệt vượt lên giữa hoang vu, cô đơn:
“Tiếng hát em bay qua truông qua suối
Vượt Trường Sơn đi tới cõi lòng tôi”
Tiếng hát ấy không gắn liền với một khoảnh khắc cụ thể mà trở thành biểu tượng của tình yêu, của cái đẹp chạm vào tâm hồn người lính, vượt qua mọi khoảng cách. Nếu Nguyễn Duy để tiếng hát là một thực thể gần gũi, nhẹ nhàng thì Trần Mạnh Hảo lại tạo cho tiếng hát sức mạnh thần diệu, xuyên qua không gian, thời gian, để trở thành tiếng gọi sâu thẳm của tình yêu và lý tưởng.
Cả hai đoạn thơ đều lấy rừng làm không gian nghệ thuật, nơi tiếng hát vang lên giữa thiên nhiên hùng vĩ, từ đó làm nổi bật vẻ đẹp của con người trong chiến tranh. Tuy nhiên, nếu Nguyễn Duy nghiêng về chất trữ tình nhẹ nhàng, tinh tế thì Trần Mạnh Hảo thiên về cảm xúc mãnh liệt, dữ dội và đầy chất lãng mạn cách mạng. Điều này thể hiện phong cách sáng tác khác nhau của hai nhà thơ cùng thế hệ, nhưng đều có chung điểm gặp gỡ: ca ngợi vẻ đẹp của con người trong khói lửa chiến tranh.
Tóm lại, hai đoạn thơ “Nghe em hát trong rừng” và “Tiếng hát trong rừng” không chỉ là hai bản hòa âm khác nhau về tiếng hát giữa núi rừng, mà còn là hai tâm hồn thi sĩ gửi gắm tình yêu, sự ngưỡng mộ đối với con người Việt Nam trong kháng chiến. Những tiếng hát ấy vẫn mãi ngân vang trong lòng bạn đọc – như một lời nhắc về sức sống mãnh liệt của con người và vẻ đẹp vĩnh hằng của thơ ca.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
9 giờ trước
9 giờ trước
9 giờ trước
Top thành viên trả lời