Đoạn trích "Nhưng đến tháng ba thì trời đất quả là kì ảo" của Vũ Bằng đã mang đến cho người đọc một bức tranh thiên nhiên mùa xuân miền Bắc vô cùng sinh động và đầy sức sống. Tác giả đã khéo léo sử dụng ngôn ngữ giàu hình ảnh, gợi cảm để miêu tả từng nét đẹp riêng biệt của mỗi mùa trong năm.
Mùa xuân - mùa của sự hồi sinh, của những mầm non vươn mình đón nắng. Trong đoạn trích, tác giả đã miêu tả một cách tinh tế và đầy sức sống vẻ đẹp của mùa xuân miền Bắc. Mở đầu đoạn trích, tác giả khẳng định rằng tháng ba không phải là tháng rét cũng không phải là tháng hết rét. Điều này cho thấy sự khác biệt rõ rệt so với hai mùa trước đó. Trời trong như ngọc, đất sạch như lau, tạo nên một khung cảnh trong trẻo, tinh khôi. Sương móc ban đêm rửa hoa lá cỏ cây, rửa cả cát bụi trên các nẻo đường thành phố, khiến cho mọi vật trở nên sạch sẽ, tươi mới. Cây cối bừng tỉnh, đâm chồi nảy lộc, chim hót ríu ran, đánh thức những người còn đang thiêm thiếp. Tất cả tạo nên một bức tranh thiên nhiên rực rỡ, tràn đầy sức sống.
Tác giả tiếp tục miêu tả bầu trời tháng ba với những đám mây hồng từ phía đông kéo tới giữa một nền trời xanh ngăn ngắt một màu. Ánh sáng trăng như sữa, nhẹ nhàng như bông, tràn lan trong không khí và úp chụp lấy các lùm cây nội cỏ. Sự kết hợp giữa màu sắc và ánh sáng tạo nên một khung cảnh thơ mộng, lãng mạn. Tác giả còn sử dụng biện pháp tu từ nhân hóa để miêu tả tiếng reo của gió, mây, cây, lá, khiến cho cảnh vật trở nên sinh động, gần gũi với con người.
Cuối cùng, tác giả miêu tả sự thay đổi đột ngột của thời tiết trong buổi trưa nắng thực. Anh nhắm mắt laại, nằm lặng yên nghe ngóng, để xem cải tiếng reo ở ngoài vườn vọng lại là tiếng gì mà đến bất thình lình và xôn xao như vâỵ. Thì ra đó là tiếng reo của gió, của mây, của cây, của lá. Đây là một hiện tượng đặc trưng của mùa xuân miền Bắc, khi trời đang nắng bỗng dưng chuyển sang mưa phùn, lạnh lẽo. Tuy nhiên, điều thú vị là ngay trong khoảnh khắc đó, nắng vẫn còn le lói, báo hiệu sự giao thoa giữa hai mùa.
Bức tranh thiên nhiên trong đoạn trích được miêu tả qua nhiều giác quan: thị giác, thính giác, xúc giác,... Tác giả sử dụng ngôn ngữ giàu hình ảnh, gợi cảm, tạo nên một bức tranh thiên nhiên sống động, đầy sức sống. Qua đó, tác giả thể hiện tình yêu tha thiết đối với quê hương, đất nước, đồng thời khẳng định giá trị nghệ thuật độc đáo của văn chương Việt Nam.