cute Đoạn thơ "Quê hương" của Nguyễn Hưng là một bức tranh tuyệt đẹp về vẻ đẹp bình dị, thân thương của làng quê Việt Nam. Bài thơ không chỉ gợi lên những hình ảnh quen thuộc mà còn chứa đựng tình cảm sâu sắc, thiết tha của tác giả đối với quê hương.
Mở đầu đoạn thơ là hình ảnh "Quê hương ta mộc mạc những cánh đồng", gợi lên một không gian bao la, rộng lớn, nơi có những cánh đồng trải dài. Tính từ "mộc mạc" được sử dụng để miêu tả vẻ đẹp giản dị, chân chất của quê hương. Tiếp theo đó, tác giả sử dụng những hình ảnh cụ thể như "Ngọt phù sa thượng nguồn... đồng vàm có" để diễn tả sự trù phú, màu mỡ của đất đai quê hương. Nơi đây không chỉ là nơi sinh sống mà còn là "Nơi chở che cả một thời gian khó", thể hiện vai trò quan trọng của quê hương trong cuộc sống của mỗi người.
Những dòng thơ tiếp theo tập trung khắc họa hình ảnh người nông dân lao động vất vả: "Mồ hôi cha...nước mắt mẹ... chát phèn". Câu thơ sử dụng phép liệt kê và ẩn dụ để diễn tả sự hy sinh thầm lặng của cha mẹ, những người đã đổ mồ hôi, nước mắt để nuôi lớn con cái. Hình ảnh "chát phèn" gợi lên vị mặn của mồ hôi, nước mắt, đồng thời thể hiện sự khó khăn, vất vả trong cuộc sống của người nông dân. "Cả cuộc đời làm bạn với bùn đen", câu thơ tiếp tục khẳng định sự gắn bó mật thiết giữa người nông dân và đồng ruộng. Dù cuộc sống vất vả, khó khăn nhưng họ vẫn luôn lạc quan, yêu đời: "Cha mỉm cười khi nức mầm hạt thóc". Nụ cười của cha là biểu tượng cho niềm vui, niềm hy vọng vào một mùa màng bội thu.
Hình ảnh người mẹ cũng được tác giả khắc họa một cách chân thực, cảm động: "Đôi vai mẹ nặng quẳng bao khó nhọc". Đôi vai gầy gò của mẹ phải gánh chịu bao vất vả, nhọc nhằn để lo cho gia đình. Tuy nhiên, niềm vui của mẹ lại rất giản dị, đó là khi nhìn thấy những trái bắp, củ khoai xanh màu: "Lệ mừng rơi khi khoai bắp xanh màu".
Đoạn thơ kết thúc bằng những dòng thơ thể hiện tình cảm sâu nặng của tác giả đối với quê hương: "Con cá đồng mộc mạc chẳng thanh cao/ Mãi thủy chung bên nồi cơm gạo mới". Hình ảnh "con cá đồng" và "nồi cơm gạo mới" gợi lên những món ăn dân dã, quen thuộc của quê hương. Dù đi đâu, về đâu, con người ta vẫn luôn nhớ về quê hương, nhớ về những món ăn thân thương đó: "Sao cứ nhớ cứ thèm nơi đầu lưỡi/ Có lẽ nào... đó... mùi vị quê hương". Câu thơ sử dụng phép lặp từ "cứ" để nhấn mạnh nỗi nhớ da diết, thường trực trong lòng mỗi người. "Mùi vị quê hương" không chỉ là mùi vị của những món ăn mà còn là mùi vị của tình người, của những kỷ niệm êm đẹp.
Tóm lại, đoạn thơ "Quê hương" của Nguyễn Hưng là một bài thơ hay, xúc động, thể hiện tình yêu quê hương sâu sắc của tác giả. Bằng những hình ảnh thơ giản dị, chân thực, tác giả đã vẽ nên một bức tranh quê hương tuyệt đẹp, gợi lên những cảm xúc sâu lắng trong lòng người đọc.