Quang Dũng là một nhà thơ nổi tiếng của nền văn học Việt Nam. Ông có rất nhiều tác phẩm hay, đặc sắc gây được tiếng vang lớn trong nền thi ca nước nhà. Một trong số đó phải kể đến tác phẩm "Tây Tiến". Bài thơ đã làm nổi bật lên hình ảnh người lính Tây Tiến với lí tưởng cao đẹp sẵn sàng hi sinh bản thân vì tổ quốc. Điều này được thể hiện rõ nét qua khổ thơ thứ ba của bài thơ.
Ở đoạn thơ thứ ba, nhà thơ Quang Dũng tiếp tục vẽ lên hình ảnh người lính Tây Tiến với những thử thách nơi chiến trường khốc liệt. Đó là địa bàn hoạt động của binh đoàn Tây Tiến trải dài từ Mai Châu cho tới Sầm Nưa rồi vòng về Sài Khao. Những cuộc hành quân diễn ra liên miên giữa núi rừng Tây Bắc hiểm trở và hùng vĩ:
"Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
Heo hút cồn mây súng ngửi trời
Ngàn thước lên cao ngàn thước xuống
Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi"
Hình ảnh những ngọn núi cao trùng trùng điệp điệp như muốn thử thách ý chí kiên cường của những người lính Tây Tiến. Nhà thơ Quang Dũng đã khéo léo sử dụng biện pháp tương phản "lên-xuống", "cao-thấp" kết hợp với các từ láy "khúc khuỷu", "thăm thẳm", "heo hút" gợi lên sự nguy hiểm, khó khăn, cực nhọc mà người lính phải vượt qua. Thế nhưng họ vẫn luôn giữ vững tinh thần chiến đấu, không hề lùi bước. Người lính Tây Tiến coi những gian nan, vất vả kia chỉ là "chuyện nhỏ" chẳng đáng bận tâm. Câu thơ "súng ngửi trời" thật độc đáo và thú vị. Nó không đơn thuần miêu tả hình ảnh cây súng trên vai người lính mà còn mang ý nghĩa biểu trưng sâu sắc. Khi lên đến đỉnh núi, tư thế cầm súng của người lính giống như mũi súng đang chạm vào trời. Đó là một cách nói mộc mạc, hóm hỉnh mang đậm chất lính vừa thể hiện niềm kiêu hãnh khi đứng trên đỉnh đèo cao, ngắm nhìn đất trời, vừa khẳng định ý chí quyết tâm bảo vệ vững chắc mảnh đất Tây Bắc của Tổ Quốc.
Thiên nhiên càng khắc nghiệt bao nhiêu thì vẻ đẹp của những người lính Tây Tiến càng ngời sáng bấy nhiêu:
"Anh bạn dãi dầu không bước nữa
Gục lên súng mũ bỏ quên đời!
Chiều chiều oai linh thác gầm thét
Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người"
Những người lính Tây Tiến vốn là những chàng trai trẻ, đang ở độ tuổi đẹp nhất của thanh xuân, thế nhưng họ đã sẵn sàng rời xa gia đình, người thân để lên đường bảo vệ Tổ Quốc. Trong quá trình hành quân, họ gặp phải vô vàn khó khăn, gian khổ, thậm chí là cả hy sinh. Có những người đã ngã xuống ngay trên đường hành quân. Tuy nhiên, họ không hề bi lụy mà ngược lại, cái chết của họ lại được miêu tả một cách nhẹ nhàng, thanh thản "bỏ quên đời". Hai câu thơ sau lại càng tô đậm thêm sự hoang sơ, bí hiểm của núi rừng Tây Bắc. Tiếng thác gào thét như tiếng gầm thét của thú dữ. Núi rừng Tây Bắc vốn là nơi thâm sơn cùng cốc, chốn rừng thiêng nước độc, là nơi mà chưa có dấu chân người đặt tới. Bao nhiêu năm kháng chiến chống Pháp đã ghi dấu biết bao nhiêu anh hùng dân tộc nằm lại nơi núi rừng heo hút, mãi mãi hóa thành những tượng đài bất tử.
Bốn câu thơ cuối cùng khép lại bức tranh thiên nhiên hùng vĩ, hoang sơ của núi rừng Tây Bắc:
"Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói
Mai Châu mùa em thơm nếp xôi
Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa
Kìa em xiêm áo tự bao giờ
Khèn lên man điệu nàng e ấp
Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ
Người đi Châu Mộc chiều sương ấy
Có thấy hồn lau nẻo bến bờ."
Sau mỗi cuộc hành quân dài, các chiến sĩ dừng chân bên xóm làng, thưởng thức những nồi cơm thơm ngon mới trổ bông. Hương vị của quê hương, của những cô gái Mai Châu xinh đẹp khiến các chiến sĩ không khỏi bồi hồi, xao xuyến. Các chiến sĩ Tây Tiến gắn bó với nhau như ruột thịt, cùng nhau trải qua bao gian khổ, khó khăn. Họ xem nhau như anh em ruột thịt, cùng nhau chia ngọt sẻ bùi, dựng lên khung cảnh "hội đuốc hoa" lung linh, rực rỡ. Giữa núi rừng Tây Bắc lạnh lẽo, hoang vu, những ánh lửa hồng giống như những bông hoa thắp sáng cả màn đêm. Ánh lửa ấy xua tan đi cái lạnh lẽo, tăm tối, làm cho khung cảnh trở nên ấm áp hơn. Các chiến sĩ cùng nhau quây quần bên bếp lửa, kể cho nhau nghe những câu chuyện về quê hương, gia đình. Những giây phút ấy tuy ngắn ngủi nhưng lại vô cùng quý giá, giúp họ tạm quên đi những khó khăn, vất vả ngoài kia.
Hai câu thơ cuối cùng khép lại bức tranh thiên nhiên hùng vĩ, hoang sơ của núi rừng Tây Bắc. Người lính Tây Tiến phải rời xa Hà Nội khói lửa để lên đường chiến đấu. Giờ đây, họ chỉ có thể ngắm nhìn phố cũ qua làn sương mờ ảo. Khung cảnh ấy gợi lên trong lòng người đọc một nỗi buồn man mác, bâng khuâng.
Như vậy, đoạn thơ thứ ba của bài thơ "Tây Tiến" đã tái hiện lại một cách chân thực và sinh động hình ảnh người lính Tây Tiến với lí tưởng cao đẹp sẵn sàng hi sinh bản thân vì tổ quốc. Bằng ngòi bút tài hoa, tinh tế, nhà thơ Quang Dũng đã khắc họa thành công bức tượng đài người lính Tây Tiến bất tử với thời gian.