24/04/2025
24/04/2025
24/04/2025
Apple_fsUxyTbzfpe5Bpqa1ttyYAZYcIr1
Nguyễn Minh Châu là một trong những cây bút tiêu biểu của văn học Việt Nam hiện đại, đặc biệt là trong giai đoạn đổi mới với những sáng tác mang đậm chất triết lý, suy tư về số phận con người và cuộc đời. Truyện ngắn Bến quê là tác phẩm xuất sắc thể hiện rõ phong cách nghệ thuật ấy. Trong truyện, nhân vật Nhĩ – một người đàn ông từng trải, cuối đời bị bệnh liệt giường – chính là điểm tựa để tác giả gửi gắm những triết lý sâu sắc về cuộc đời. Qua nhân vật này, người đọc nhận ra nhiều điều giản dị nhưng sâu xa về ý nghĩa của sự sống, của hạnh phúc và của những điều gần gũi nhưng đôi khi ta lại vô tình bỏ quên.
Nhĩ là một người từng đi nhiều nơi, từng trải và có vốn sống sâu sắc. Nhưng trớ trêu thay, vào những ngày cuối đời, anh lại phải nằm liệt trên giường, không thể tự làm bất cứ việc gì. Chính trong hoàn cảnh ấy, Nhĩ mới thực sự nhận ra vẻ đẹp gần gũi của dòng sông, của bến quê – nơi mà suốt cả cuộc đời anh chưa từng đặt chân đến. Nhân vật Nhĩ trở thành biểu tượng cho sự thức tỉnh muộn màng – một kiểu nhận thức rất “Nguyễn Minh Châu”, luôn khơi gợi trong người đọc sự chiêm nghiệm sâu xa.
Một chi tiết đặc sắc là hình ảnh “bãi bồi bên kia sông” – nơi gắn bó với những ký ức tuổi thơ, nơi tưởng chừng đơn sơ, bình thường nhưng lại mang vẻ đẹp lạ lùng. Nhĩ khao khát một lần được đặt chân lên đó nhưng không thể, bởi cơ thể đã bất lực. Hành động nhờ con trai chèo đò sang bờ bên kia không chỉ là một mong muốn giản đơn mà còn là một nỗ lực cuối cùng để kết nối với vẻ đẹp bình dị của cuộc sống. Đáng buồn thay, cậu con trai lại bị cuốn theo trò chơi bên đường, bỏ lỡ điều cha mình mong muốn. Qua đó, tác giả gợi lên một hiện thực: con người thường bị cuốn vào những điều phù phiếm, xa vời mà quên mất vẻ đẹp ngay bên cạnh.
Nhân vật Nhĩ cũng đại diện cho một kiểu nhân vật mang chiều sâu nội tâm, có quá trình chuyển biến trong nhận thức. Từ một con người từng trải, đi nhiều nơi nhưng hời hợt với chính quê hương, đến khi bất lực về thể xác thì lại sáng rõ về tinh thần. Sự “thức tỉnh muộn màng” ấy vừa là nỗi tiếc nuối vừa là một bài học sâu sắc. Nguyễn Minh Châu không chỉ viết về một cá nhân, ông viết về cả một kiểu người, một thế hệ – những con người hiện đại nhưng đánh mất giá trị truyền thống và vẻ đẹp giản dị quanh mình.
Qua nhân vật Nhĩ, Nguyễn Minh Châu gửi gắm triết lý nhân sinh sâu sắc: Hạnh phúc có khi ở ngay bên cạnh ta, nhưng phải đến khi không còn khả năng nắm bắt, ta mới nhận ra điều đó. Truyện ngắn như một lời thức tỉnh đối với mỗi chúng ta – hãy biết trân trọng những điều thân thuộc, gần gũi và đừng để sự thức tỉnh đến quá muộn màng.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
2 giờ trước
3 giờ trước
Top thành viên trả lời