Bài thơ "Đôi Bàn Chân Mẹ" của tác giả Nguyễn Văn Song đã khắc họa hình ảnh người mẹ tần tảo, lam lũ và hy sinh vì gia đình. Qua những dòng thơ giản dị nhưng sâu sắc, tác giả đã thể hiện tình cảm yêu thương, kính trọng đối với người mẹ. Bài thơ mở đầu bằng việc miêu tả đôi bàn chân mẹ, đôi bàn chân ấy không đẹp đẽ, hồng hào như những người khác mà mang dấu ấn của thời gian, của cuộc sống vất vả. Đôi bàn chân ấy đã phải chịu đựng bao nhiêu khó khăn, gian khổ, từ những ngày tháng đi sớm về trưa, lội xuống đầm, lội qua bến đời. Hình ảnh đôi bàn chân mẹ được so sánh với "cái tôm cái tép", gợi lên sự nhỏ bé, yếu ớt nhưng lại ẩn chứa sức mạnh phi thường.
Tác giả cũng sử dụng biện pháp tu từ liệt kê để miêu tả những công việc vất vả của mẹ. Từ việc đi sớm về trưa, lội xuống đầm, lội qua bến đời đến việc tãi thóc, lật rơm, chạy cơn mưa rào đều cho thấy sự cần cù, chăm chỉ của mẹ. Những công việc ấy khiến cho mẹ phải chịu nhiều gian khổ, thậm chí còn bị ngã nhào, đổ xiêu. Tuy nhiên, dù gặp phải bao nhiêu khó khăn, mẹ vẫn luôn cố gắng vượt qua, bởi mẹ hiểu rằng mình đang gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng con cái.
Hình ảnh người mẹ trong bài thơ là biểu tượng của tình mẫu tử thiêng liêng, cao cả. Mẹ sẵn sàng hy sinh tất cả vì con, dù phải chịu đựng bao nhiêu gian khổ, vất vả. Tình cảm của tác giả dành cho mẹ thật sâu sắc, tha thiết. Tác giả muốn nói với mẹ rằng, dù mẹ đã ra đi mãi mãi, nhưng hình ảnh của mẹ vẫn luôn in đậm trong tâm trí tác giả. Tác giả sẽ luôn nhớ về mẹ, nhớ về những năm tháng mẹ đã vất vả nuôi dưỡng mình.
Bài thơ "Đôi Bàn Chân Mẹ" là một bài thơ hay, giàu ý nghĩa nhân văn. Bài thơ đã khơi gợi trong lòng người đọc những suy ngẫm về tình mẫu tử, về sự hy sinh của người mẹ. Bài thơ cũng nhắc nhở chúng ta hãy biết trân trọng, yêu thương và báo đáp công ơn của cha mẹ.