ii:
câu 1: Đoạn trích "Hoa Trên Đảo" sử dụng ngôi kể thứ nhất, tức là người kể chuyện xưng "tôi", trực tiếp trải nghiệm và chia sẻ cảm xúc, suy nghĩ của bản thân về hành trình khám phá hòn đảo hoang sơ. Điều này giúp tạo nên sự chân thực, gần gũi và đồng thời tăng cường tính cá nhân hóa trong cách diễn đạt.
Căn cứ để xác định ngôi kể dựa vào các yếu tố sau:
- Người kể chuyện xưng "tôi": Tác giả tự giới thiệu mình là người tham gia vào hành trình, trực tiếp chứng kiến và trải nghiệm những điều kỳ diệu trên đảo.
- Câu chuyện được kể theo góc nhìn của người tham gia: Đoạn trích tập trung vào những trải nghiệm cá nhân của tác giả, miêu tả cảnh quan thiên nhiên, con người và tâm tư của họ.
- Tính chất chân thực và gần gũi: Cách kể chuyện mang đậm dấu ấn cá nhân, thể hiện rõ ràng cảm xúc và suy nghĩ riêng biệt của tác giả.
Phân tích:
* Lý do hiên quyết định ở lại đảo: Hiên ở lại đảo vì tình yêu thương đối với lũ trẻ và niềm đam mê với công việc trồng trọt. Hiên không chỉ là người thầy, người mẹ mà còn là người truyền cảm hứng cho lũ trẻ. Sự kiên trì, bền bỉ và tinh thần lạc quan của Hiên đã giúp đảo trở thành một cộng đồng đoàn kết, đầy sức sống.
* Biện pháp tu từ so sánh: Biện pháp so sánh "những cây dừa gầy khẳng khái trước sóng biển" được sử dụng để miêu tả vẻ đẹp kiên cường, bất khuất của những cây dừa trên đảo. Hình ảnh này ẩn dụ cho tinh thần kiên cường, bất khuất của con người nơi đây, luôn vững vàng trước mọi thử thách của thiên nhiên.
* Chủ đề của tác phẩm: Chủ đề chính của tác phẩm là ca ngợi vẻ đẹp bình dị, mộc mạc của cuộc sống trên đảo, đồng thời tôn vinh tinh thần lạc quan, kiên cường của con người nơi đây. Chi tiết "Gieo mồ hôi xuống vọng là đảo sẽ trổ hoa" thể hiện triết lý sống giản dị, trân trọng những giá trị nhỏ bé, nhưng lại mang ý nghĩa sâu sắc. Hành động gieo trồng mồ hôi, chăm sóc cây cối là biểu tượng cho sự nỗ lực, hy sinh và niềm tin vào tương lai tốt đẹp.
* Suy nghĩ về việc tìm kiếm hạnh phúc từ những điều giản dị: Hạnh phúc không nằm ở những thứ xa vời, mà nó xuất phát từ những điều giản dị, bình thường trong cuộc sống hàng ngày. Việc trân trọng những khoảnh khắc đơn giản, những mối quan hệ ấm áp, những giá trị tinh thần sẽ mang lại niềm vui và sự hài lòng cho con người.
câu 2: Giúp mình với! Tôi bước vào lớp học, thật bất ngờ khi thấy cô giáo nhỏ đang ngồi đóng đỉnh cho những tấm ván mới kết vào nhau. Hơi bất ngờ với khách lọ, cô ngại ngùng cúi đầu chào, chỉ nói mỗi chữ "dạ" nghe nhẹ nhàng chẳng khác nào hạt gió. Tiếp tôi ngay tại chiếc bàn học cũng được kết lại từ những xác thuyền, hiền khá bất ngờ khi biết tôi đọc nhiều bài viết của em. Như bắt được mạch nguồn, em kể về lai lịch từng bài mà tôi nhắc đến. Vì như bài về ngọn rau muống biển bò vào tận lớp, em hình dung đến hoa muống còn muốn nghe em giảng thì em chẳng lí gì mà bỏ đảo ra đi. Hay như những con rùa biển hay bò lên bãi đê vào lúc nửa đêm, em chờ khi chúng xuống biển cả thì sẽ ra lượm trứng mang về để ấp đèn, nếu không thì số trứng ấy dễ bị bão cuốn đi mất. Em làm tôi nhớ lại bài tản văn em nói rằng nhìn những con rùa con bơi về biển, lòng cũng rộn vui như trăm ngàn cánh hoa nở trên mặt đại dương xanh... Hiền dắt tôi đi quanh đảo, những ngôi nhà vắng người, đám trẻ chạy ra, chạy vào ngó khách. Hiền bảo ba mẹ bọn trẻ thường đi biển, chúng ở lại nhà, cả đảo chỉ còn mỗi Hiền là người lớn! Em vừa làm cô, vừa làm mẹ cho hơn chục đứa nhỏ rắn rỏi và mạnh mẽ như những cây dừa gầy khẳng khái trước sóng biển. Ghé lại một lớp học phía bờ tây, Hiền nói rằng phía này bão đã qua lâu, nên em sửa sang lại để sẵn sàng khi bão có đến thì kịp qua bên này để tránh. Lớp đơn sơ, tấm bảng và cả cái tủ sách trống huơ cũng làm từ xác thuyền đắm. Hiền cười tươi, giọng em ấm áp lạ thường, "Ngoài này chẳng khát nước bằng khát sách". Có lẽ vậy mà khi tôi tặng Hiền mấy quyển sách mang theo, mắt Hiền long lanh đón nhận, em cười tươi như nắng sớm. Lúc này tôi mới thật sự tin rằng, cái đẹp của văn chương và cuộc sống vẫn có thể nở hoa ở mảnh đất cằn. Chiều hôm ấy, từ giã Hiền và đám trẻ để về lại đất liền, lòng tôi cứ dùng dằng rất lạ. Nửa muốn ở lại đảo thêm ít hôm, nữa lại muốn về vì trời đà sụp tối. Tôi hỏi Hiền rằng, "Em sẽ ở lại đảo đến khi nào?". Hiền cười, "Cháu cũng không biết nữa, nhưng thấy mấy đứa trẻ còn nhỏ dại, đảo còn nghèo quá, cháu không nỡ bỏ". Câu nói của Hiền làm tôi sực tỉnh, đâu phải đất giàu mới là nơi đáng đến - như tôi mong mỏi điều chỉ đó đẹp đẽ lấp lánh ở chốn này mà lặn lội đi tìm? Sau lần đó, mỗi năm tôi ra đảo một lần. Quà cho đảo chẳng có gì hơn ngoài những quyển sách và chút bánh kẹo. Nhưng lần nào ra, tôi cũng thấy đảo xanh và đẹp hơn... Đám trẻ sau một năm lại thêm lớn, chúng ríu rít bên những luống rau được trồng từ túi hạt tôi mang ra tặng từ năm trước. Những quyển sách hướng dẫn trồng rau và tình yêu của Hiền đã dạy đám trẻ lao động và tin rằng, gieo mồ hôi xuống vọng là đảo sẽ trổ hoa. Thật lạ, bao giờ cũng vậy, nhìn đám trẻ tươi vui, tôi lại thấy đảo như một đóa hoa lớn giữa nền biển xanh. (Trích Hoa trên đảo, Lê Quang Trạng, Báo Nhân Dân, thứ sáu, ngày 21/04/2023) . Chỉ ra căn cứ để xác định ngôi kể của đoạn trích. . Theo câu chuyện, lý do nào khiến Hiền quyết định ở lại đảo? . Nêu hiệu quả của biện pháp tu từ so sánh trong đoạn văn sau: "Hiền bảo ba mẹ bọn trẻ thường đi biển, chúng ở lại nhà, cả đảo chỉ còn mỗi Hiền là người lớn! Em vừa làm cô, vừa làm mẹ cho hơn chục đứa nhỏ rắn rỏi và mạnh mẽ như những cây dừa gầy khẳng khái trước sóng biển". . Trình bày ý nghĩa của chi tiết "Gieo mồ hôi xuống vọng là đảo sẽ trổ hoa" trong việc thể hiện chủ đề của tác phẩm. . Từ chi tiết "Câu nói của Hiền làm tôi sực tỉnh, đâu phải đất giàu mới là nơi đáng đến - như tôi mong mỏi điều chỉ đó đẹp đẽ lấp lánh ở chốn này mà lặn lội đi tìm?" Anh/Chị hãy bày tỏ suy nghĩ về việc tìm kiếm hạnh phúc từ những điều giản dị. . Kỷ luật là nền tảng mà tất cả thành công được xây dựng. Thiếu kỷ luật chắc chắn sẽ dẫn đến sự thất bại. (Jim Rohn) Từ góc nhìn của người trẻ, anh/chị hãy viết bài văn nghị luận trình bày suy nghĩ về tầm quan trọng của việc xây dựng tính kỉ luật đối với tuổi trẻ.