

04/05/2025
04/05/2025
Cuti MeoBài văn:
Trong truyện ngắn "Chảy đi sông ơi" của Nguyễn Huy Thiệp, nhân vật "tôi" hiện lên như một người con xa quê trở về, mang theo những trăn trở về quá khứ và hiện tại. Câu chuyện không chỉ là hành trình tìm lại bến Cốc xưa, mà còn là cuộc đối thoại nội tâm sâu sắc của nhân vật chính về những giá trị đã mất, về sự thay đổi của cuộc đời và sự day dứt khôn nguôi về những ký ức tuổi thơ.
Nhân vật "tôi" là trung tâm của câu chuyện, mọi sự kiện, cảm xúc đều xoay quanh người này. Từ những hồi ức về bến Cốc, về chị Thắm và bát cháo cá mòi, đến cuộc gặp gỡ với bà cụ lái đò và tiếng hát ai oán bên sông, tất cả đều tác động mạnh mẽ đến tâm trạng của nhân vật. Sự trưởng thành và cuộc sống hiện tại của "tôi" với công việc ổn định, gia đình đông đúc dường như đối lập hoàn toàn với những ký ức tươi đẹp của tuổi thơ. Sự trở về bến Cốc không mang lại sự bình yên, mà ngược lại, khơi gợi lên những nỗi niềm xót xa, những câu hỏi về ý nghĩa của cuộc sống.
Một trong những yếu tố làm nên thành công của truyện ngắn là việc sử dụng các biện pháp tu từ một cách sáng tạo và hiệu quả. Trong câu: "Mày hãy tin tao, ở bến Cốc này thì chuyện giết người ăn cướp có thực, ngoại tình có thực, cờ bạc có thực, còn chuyện trâu đen là giả", ta thấy rõ hai biện pháp tu từ nổi bật. Thứ nhất, liệt kê được sử dụng để nhấn mạnh những mặt tối của cuộc sống ở bến Cốc, từ giết người, ăn cướp đến ngoại tình, cờ bạc. Việc liệt kê này tạo ra một ấn tượng mạnh mẽ về sự phức tạp và đầy rẫy những tệ nạn của xã hội. Thứ hai, tương phản được thể hiện qua việc đối lập giữa những điều "có thực" và "chuyện trâu đen là giả". "Trâu đen" ở đây không chỉ là hình ảnh của tuổi thơ, mà còn là biểu tượng của những giá trị tốt đẹp, của những ước mơ trong sáng. Sự tương phản này cho thấy sự hoài nghi, mất mát của nhân vật về những giá trị xưa cũ.
Ngòi bút của Nguyễn Huy Thiệp đặc biệt ở chỗ, dù viết về những điều trần trụi, xấu xí của cuộc đời, ông vẫn giữ được một giọng văn đầy chất thơ và giàu cảm xúc. Đoạn văn miêu tả bến Cốc vẫn "hệt như xưa" với "cá mòi phơi trắng trên bờ", "cây gạo vẫn đứng cô đơn chốn cũ" gợi lên một không gian vừa quen thuộc, vừa xa xăm. Tiếng hát "Chảy đi sông ơi" vẳng bên sông như một lời than ai oán, một lời nhắc nhở về những điều đã qua, không thể nào lấy lại được.
Cuộc trở về bến Cốc của nhân vật "tôi" là một hành trình tìm kiếm bản ngã, tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống. Dù cuối cùng, nhân vật không tìm thấy câu trả lời, nhưng những day dứt, trăn trở mà câu chuyện gợi ra vẫn còn đọng lại mãi trong lòng người đọc. "Chảy đi sông ơi" không chỉ là một truyện ngắn hay, mà còn là một tác phẩm mang giá trị nhân văn sâu sắc, một lời cảnh tỉnh về sự thay đổi của xã hội và sự cần thiết phải giữ gìn những giá trị tốt đẹp của quá khứ.
04/05/2025
Trong nền văn học Việt Nam hiện đại, Nguyễn Huy Thiệp là một cây bút nổi bật với phong cách trần thuật sắc sảo và khả năng phản ánh hiện thực giàu chiều sâu. Đoạn trích trong truyện ngắn Chảy đi sông ơi (1985) là một minh chứng tiêu biểu cho tài năng ấy khi tái hiện hành trình trưởng thành của một con người qua dòng hồi tưởng đầy ám ảnh và suy tư.
Đoạn trích kể lại cuộc sống của nhân vật “tôi” – một người đã rời xa quê hương Bến Cóc để lên thành phố sống và trưởng thành. Những ký ức tuổi thơ hiện về trong tâm trí khi anh trở lại quê cũ, gặp lại hình ảnh con đò, bát cháo cá mùa hè, và nghe lại những câu hò xưa. Qua dòng hoài niệm ấy, tác giả gợi mở một sự thay đổi không chỉ ở cảnh vật mà còn ở con người và ý nghĩa cuộc sống.
Điểm đặc sắc đầu tiên của đoạn trích là cách thể hiện sự đối lập giữa quá khứ và hiện tại. Tuổi thơ ở Bến Cóc gắn với hình ảnh chị Thắm, với bát cháo cá, với con trâu đen – biểu tượng của cuộc sống thuần hậu, bình dị và nghĩa tình. Nhưng khi trưởng thành, nhân vật “tôi” nhận ra cuộc sống hiện tại đã bị cuốn vào guồng quay cơm áo, thành đạt, “một đàn con đông đúc”, khiến anh dần quên đi những giá trị giản dị xưa kia. Đặc biệt, khi nghe bà cụ lẩm bẩm: “Nhà Thắm chết đuối hai chục năm rồi”, nhân vật “tôi” như bị giật mình tỉnh thức. Quá khứ không chỉ là kỷ niệm, mà còn là phần hồn sâu thẳm trong mỗi con người – một khi bị đánh mất thì chính là đánh mất cội rễ của bản thân.
Tác giả sử dụng rất nhiều hình ảnh ẩn dụ và biểu tượng. Hình ảnh con trâu đen, con trâu đen trong thời thơ ấu không chỉ là hình ảnh thực mà còn là biểu tượng cho tuổi thơ trong sáng, hồn nhiên, đầy chất quê hương. Hình ảnh con sông – vừa thực vừa hư – lại trở thành dòng thời gian chảy trôi mang theo những ký ức, niềm đau và sự tiếc nuối. Câu hò "Chảy đi sông ơi…" là tiếng lòng khao khát quay về với bản ngã, với cội nguồn và những giá trị nhân văn chân thật.
Về nghệ thuật, đoạn trích thể hiện rõ phong cách văn chương của Nguyễn Huy Thiệp: kết hợp giữa hiện thực và trữ tình, giữa lời kể giản dị và chiều sâu triết lý. Giọng văn nhẹ nhàng mà day dứt, những chi tiết tưởng chừng như vụn vặt lại gợi nên cảm xúc mãnh liệt trong lòng người đọc. Đặc biệt, tác giả đã để cho nhân vật “tôi” kể chuyện bằng hồi tưởng – một hình thức tự sự tạo nên cảm giác gần gũi, chân thật và thấm đẫm chất suy tư.
Qua đoạn trích, Nguyễn Huy Thiệp không chỉ kể một câu chuyện cá nhân mà còn gửi gắm một thông điệp nhân văn sâu sắc: hãy biết trân trọng quá khứ, giữ gìn những giá trị căn cốt của con người trong hành trình sống. Cuộc sống hiện đại dễ khiến người ta lãng quên tuổi thơ, quên quê hương, quên cội nguồn. Nhưng chính những điều tưởng chừng nhỏ bé ấy lại là nền tảng của nhân cách, của hạnh phúc thật sự.
“Chảy đi sông ơi” không chỉ là tiếng gọi tha thiết của một con sông, mà còn là tiếng lòng của một con người khao khát tìm lại chính mình, tìm lại phần hồn đã lãng quên giữa đời sống xô bồ. Đó là một bài học sâu sắc về nhân sinh, đáng để mỗi người trẻ hôm nay suy ngẫm.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
7 giờ trước
7 giờ trước
7 giờ trước
Top thành viên trả lời