Tình mẫu tử từ lâu đã trở thành một trong những tình cảm máu thịt cao quý và thiêng liêng nhất đối với mỗi con người. Chính bởi vậy mà nó đã trở thành đề tài sáng tác bất tận cho thơ ca và nghệ thuật. Trong kho tàng văn học dân gian, chúng ta có thể bắt gặp rất nhiều những câu ca dao, dân ca nói về công lao to lớn của người mẹ:
Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ mẹ kính cha
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con.
Và khi bước sang văn học viết, nhà văn Nam Cao cũng đã có lần ngợi ca tấm lòng người mẹ bằng những trang văn xúc động. Đó là hình ảnh người mẹ vô danh trong truyện ngắn "Những đứa con trong gia đình". Ở đây, chúng ta sẽ cùng tìm hiểu về hình ảnh người mẹ qua tác phẩm "Những que củi"- một tác phẩm tuy ngắn nhưng đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc.
Tác giả đặt nhan đề bài thơ là "Những que củi" nhằm gợi lên hình ảnh của một người mẹ nghèo khổ, lam lũ đang phải đi nhặt những que củi để có tiền mưu sinh qua ngày. Chỉ với vài từ đơn giản nhưng người đọc đã có thể hình dung được hoàn cảnh éo le, khốn khổ của nhân vật người mẹ trong tác phẩm. Từ đó, chúng ta càng cảm thấy xót xa trước số phận bi thảm của người phụ nữ bất hạnh này.
Người mẹ trong bài thơ là một người phụ nữ vô cùng đáng thương. Bà phải sống trong cảnh nghèo đói, túng quẫn khi tuổi đã già sức đã yếu. Mỗi buổi chiều, bà lại lầm lũi đi nhặt từng que củi rơi vãi xung quanh bãi chợ để hi vọng có thể nhóm lửa nấu ăn hoặc bán lấy ít tiền. Tuy nhiên, số lượng củi mà bà nhặt được cũng chẳng đáng là bao nên cuộc sống vẫn vô cùng chật vật.
Không chỉ có hoàn cảnh sống khó khăn, người mẹ còn phải chịu đựng nỗi đau mất mát khi chồng và con trai đều đã ra đi mãi mãi. Điều này khiến trái tim người phụ nữ như vỡ vụn thành trăm mảnh. Bà phải một mình chống chọi với những khó khăn, thử thách của cuộc sống. Tuy nhiên, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào thì người mẹ vẫn luôn dành trọn vẹn tình yêu thương cho đứa con duy nhất còn sót lại của mình.
Bà thường xuyên lui tới ngôi mộ của hai người đàn ông để thắp hương tưởng nhớ. Mỗi lần như vậy, bà lại mang theo ít hoa quả, bánh kẹo để đặt lên bàn thờ. Hành động ấy thể hiện tấm lòng thành kính, biết ơn sâu sắc của người mẹ đối với những người thân yêu đã khuất. Đồng thời, nó cũng là minh chứng cho tình mẫu tử thiêng liêng, bất diệt.
Dù cuộc sống có bộn bề lo toan nhưng người mẹ vẫn luôn dành dụm từng chút củi nhỏ để đốt lên ngọn lửa ấm áp cho đứa con trai bé bỏng. Bà chất đống củi khô ở góc sân, rồi cẩn thận gom từng mẩu than hồng vào chiếc nồi đất cũ kỹ. Mỗi lần nhìn thấy đám lửa bập bùng, bà lại mỉm cười hạnh phúc, nghĩ về tương lai tươi sáng của con trai.
Tuy nhiên, niềm vui ấy chẳng kéo dài được bao lâu khi người mẹ nhận ra rằng số lượng củi ngày càng ít dần đi. Bà lo lắng mùa đông sắp đến, trời sẽ lạnh giá, liệu con trai có đủ củi để sưởi ấm hay không? Nghĩ vậy, bà liền vội vàng chạy ra ngoài đường, nhặt nhạnh từng que củi rơi vãi bên vệ cỏ. Dù đôi bàn tay đã chai sạn, lưng đã mỏi nhừ nhưng bà vẫn cố gắng làm việc hết sức mình. Bởi bà biết rằng, chỉ có như vậy thì mới có thể giúp đỡ được phần nào cho đứa con trai yêu quý.
Hình ảnh người mẹ trong bài thơ "Những que củi" chính là đại diện tiêu biểu cho hàng triệu bà mẹ Việt Nam tần tảo, hy sinh cả cuộc đời vì con cái. Họ sẵn sàng chịu đựng mọi khó khăn, vất vả, thậm chí là đánh đổi cả tính mạng để mang lại cho con một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Bài thơ đã gợi nhắc chúng ta về công ơn to lớn của cha mẹ. Chúng ta may mắn được sinh ra và lớn lên trong vòng tay yêu thương của mẹ cha, vậy mà đôi khi lại vô tâm, hờ hững. Chúng ta quên mất rằng, đằng sau nụ cười rạng rỡ của mẹ là bao nhiêu nỗi lo toan, vất vả. Chúng ta quên mất rằng, sau lưng vững chắc của cha là biết bao nhiêu gánh nặng trĩu vai.
Hãy trân trọng những giây phút quý giá bên cạnh cha mẹ, bởi họ là những người đã dành trọn vẹn cuộc đời để yêu thương và che chở cho chúng ta. Hãy biết ơn công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ, và cố gắng học tập thật giỏi, trở thành người có ích cho xã hội để đền đáp công ơn ấy.
Bên cạnh đó, chúng ta cũng cần phê phán những kẻ vô ơn, bạc nghĩa, không biết trân trọng tình cảm gia đình. Họ là những người cần bị lên án và loại trừ khỏi xã hội.
Như vậy, hình ảnh người mẹ trong bài thơ "Những que củi" đã để lại trong lòng người đọc những ấn tượng sâu sắc. Nó nhắc nhở chúng ta về trách nhiệm của bản thân đối với cha mẹ, đồng thời khơi dậy lòng biết ơn và sự kính trọng đối với đấng sinh thành.