ii:
: Phương thức biểu đạt chính của đoạn trích là nghị luận.
: Nhân vật trữ tình trong bài thơ là tác giả Chế Lan Viên.
: Hình ảnh nhân dân được tác giả miêu tả qua những con người như nai về suối cũ, cỏ đón giêng hai, chim én gặp mùa. Những hình ảnh này gợi lên sự ấm áp, bình yên và hạnh phúc của cuộc sống nông thôn.
: Biện pháp tu từ điệp từ "nhớ" được sử dụng trong bài thơ nhằm nhấn mạnh nỗi nhớ da diết, sâu sắc của tác giả đối với người con gái Tây Bắc. Điệp từ "nhớ" tạo nên nhịp điệu đều đặn, tăng cường sức biểu cảm cho lời thơ, khiến người đọc cảm nhận được sự day dứt, khắc khoải của tác giả.
: Nỗi nhớ tình yêu với người con gái Tây Bắc có ý nghĩa quan trọng đối với nhân vật trữ tình. Nó là nguồn động lực để anh vượt qua khó khăn, gian khổ, chiến đấu bảo vệ Tổ quốc. Tình yêu ấy cũng là sợi dây gắn kết giữa anh và mảnh đất Tây Bắc, giúp anh hiểu hơn về con người và cuộc sống nơi đây.
: Em hoàn toàn đồng ý với nội dung của hai dòng thơ "Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở/ Khi ta đi, đất đã hóa tâm hồn!". Hai dòng thơ khẳng định rằng, dù chúng ta có đi đâu, làm gì, thì những nơi chúng ta từng gắn bó vẫn luôn là một phần máu thịt của chúng ta. Nơi đó chứa đựng những kỷ niệm đẹp đẽ, những tình cảm thiêng liêng, và nó sẽ mãi mãi in dấu trong tâm trí mỗi người.
câu 1. : Phương thức biểu đạt chính của đoạn trích là biểu cảm.
: Nhân vật trữ tình trong bài thơ là "anh". Tiếng hát con tàu là tiếng lòng của nhà thơ Chế Lan Viên đang thổn thức, bồi hồi trước khát vọng lên đường xây dựng Tây Bắc.
: Hình ảnh nhân dân được tác giả miêu tả qua những con người như con gặp lại nhân dân như nai về suối cũ, cỏ đón giêng hai, chim én gặp mùa. Những hình ảnh này gợi lên sự gắn bó mật thiết giữa con người và thiên nhiên, giữa con người và cộng đồng. Con người trở về với cội nguồn, với những gì thân thuộc nhất, gần gũi nhất.
: Biện pháp điệp từ "nhớ" được sử dụng trong bài thơ nhằm nhấn mạnh nỗi nhớ da diết, khắc khoải của nhân vật trữ tình đối với người con gái Tây Bắc. Điệp từ "nhớ" tạo nên nhịp điệu dồn dập, tăng cường sức biểu cảm cho câu thơ, khiến cho nỗi nhớ càng thêm da diết, sâu sắc.
: Em hoàn toàn đồng ý với nội dung mà tác giả đề cập trong hai dòng thơ "Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở/ Khi ta đi, đất đã hóa tâm hồn!". Hai câu thơ khẳng định rằng, dù chúng ta có sống hay rời xa mảnh đất ấy, thì nó vẫn luôn tồn tại trong trái tim mỗi người. Mảnh đất ấy không chỉ đơn thuần là nơi chúng ta sinh ra và lớn lên, mà còn là nơi lưu giữ những kỷ niệm đẹp đẽ, những tình cảm thiêng liêng. Nó trở thành một phần không thể thiếu trong tâm hồn mỗi người, là nơi chứa đựng những giá trị tinh thần cao quý.
: Câu thơ "Anh bỗng nhớ em như đông về nhớ rét" sử dụng phép so sánh ngang bằng để diễn tả nỗi nhớ da diết, khắc khoải của nhân vật trữ tình. Nỗi nhớ ấy được ví như cơn gió lạnh mùa đông, mang theo sự buốt giá, tê tái. Sự tương đồng giữa nỗi nhớ và cái rét nằm ở chỗ cả hai đều mang đến cảm giác khó chịu, bứt rứt, khiến con người muốn tìm kiếm hơi ấm, sự an ủi. Phép so sánh này giúp người đọc dễ dàng hình dung được mức độ mãnh liệt của nỗi nhớ, đồng thời cũng thể hiện sự gắn bó sâu sắc giữa nhân vật trữ tình và người con gái Tây Bắc.
: Câu thơ "Tình yêu ta như cánh kiến hoa vàng" sử dụng phép so sánh ngang bằng để diễn tả vẻ đẹp rực rỡ, lung linh của tình yêu. Tình yêu được ví như cánh kiến hoa vàng bởi nó mang màu sắc tươi tắn, rạng rỡ, giống như ánh nắng ban mai chiếu rọi xuống cánh đồng hoa vàng rực rỡ. Sự tương đồng giữa tình yêu và cánh kiến hoa vàng nằm ở chỗ cả hai đều mang đến niềm vui, hạnh phúc, sự say đắm, nồng nàn. Phép so sánh này giúp người đọc cảm nhận được vẻ đẹp lãng mạn, bay bổng của tình yêu, đồng thời cũng khẳng định sức mạnh to lớn của tình yêu.
: Câu thơ "Như xuân đến chim rừng lông trở biếc" sử dụng phép so sánh ngang bằng để diễn tả sự thay đổi tích cực của cảnh vật khi mùa xuân đến. Mùa xuân đến, cây cối đâm chồi nảy lộc, chim chóc hót líu lo, vạn vật như bừng tỉnh sau giấc ngủ đông. Sự tương đồng giữa mùa xuân và chim rừng lông trở biếc nằm ở chỗ cả hai đều mang đến sự tươi mới, tràn đầy sức sống. Phép so sánh này giúp người đọc cảm nhận được vẻ đẹp rạng rỡ, tràn đầy sức sống của mùa xuân, đồng thời cũng khẳng định sự thay đổi tích cực của cảnh vật khi mùa xuân đến.
: Câu thơ "Tình yêu làm đất lạ hóa quê hương" sử dụng phép ẩn dụ chuyển đổi cảm giác để diễn tả sức mạnh to lớn của tình yêu. Tình yêu không chỉ là một thứ tình cảm đơn thuần mà còn là một lực lượng vô hình, có khả năng biến đổi mọi thứ. Đất lạ, vốn là nơi xa lạ, giờ đây trở thành quê hương nhờ vào sức mạnh của tình yêu. Phép ẩn dụ này giúp người đọc cảm nhận được sức mạnh phi thường của tình yêu, đồng thời cũng khẳng định vai trò quan trọng của tình yêu trong cuộc sống.
: Câu thơ "Đêm cuối cùng anh cởi lại cho con" sử dụng phép hoán dụ lấy bộ phận để gọi toàn thể. "Con" ở đây là đứa con tinh thần, là những kỉ niệm, những tình cảm đẹp đẽ mà nhân vật trữ tình dành cho người con gái Tây Bắc. Việc "cởi lại cho con" là hành động trao gửi, truyền tải những giá trị tinh thần cao quý, những tình cảm chân thành. Phép hoán dụ này giúp người đọc hiểu rõ hơn về mối quan hệ gắn bó, sâu nặng giữa nhân vật trữ tình và người con gái Tây Bắc.