13/05/2025

13/05/2025
13/05/2025
Cẩm Vân LêTrong đoạn trích "Những sự vật còn sống" của Xuân Quỳnh, hình ảnh thiên nhiên không chỉ là bối cảnh đơn thuần mà còn là tấm gương phản chiếu, là tiếng vọng của tâm hồn nhân vật trữ tình. Qua lăng kính cảm xúc của "tôi", thiên nhiên hiện lên đầy sống động, tràn ngập những cung bậc tình cảm phức tạp. Cây sồi già không còn là biểu tượng của sự cô đơn, mạnh mẽ mà trở thành người bạn đồng điệu, sẻ chia những nỗi niềm riêng tư. Gió không đơn thuần là hiện tượng tự nhiên, mà là "người đưa tin", mang hơi thở của cuộc sống đến gần hơn với trái tim đang khao khát yêu thương. Ánh nắng buổi sớm không chỉ là nguồn sáng ấm áp, mà còn là biểu tượng của niềm tin, hy vọng vào một ngày mới tốt đẹp hơn. Những hình ảnh thiên nhiên ấy được nhân cách hóa, mang những phẩm chất của con người, từ đó tạo nên một mối giao hòa sâu sắc giữa chủ thể trữ tình và thế giới xung quanh. Sự nhạy cảm, tinh tế của nhân vật trữ tình đã thổi hồn vào cảnh vật, biến chúng thành những "sự vật còn sống", cùng đồng cảm, cùng sẻ chia những rung động trong tâm hồn. Qua đó, Xuân Quỳnh đã khéo léo thể hiện khát vọng được hòa nhập, được kết nối với thiên nhiên, với cuộc đời, để tìm thấy ý nghĩa và niềm vui trong cuộc sống.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
13/12/2025
13/12/2025
13/12/2025
Top thành viên trả lời