Người phụ nữ luôn chiếm một vị trí quan trọng trong văn học Việt Nam nói riêng và văn học của các nước trên thế giới nói chung. Trong xã hội phong kiến, người phụ nữ phải chịu nhiều bất công, ngang trái vì lễ giáo phong kiến khắc nghiệt: "Tam tòng tứ đức", "Nhất nam viết hữu thập nữ viết vô"... Vì vậy, hình ảnh người phụ nữ trong văn học xưa thường gắn liền với số phận bi kịch và khổ đau. Đến văn học hiện đại, hình ảnh người phụ nữ mới được khẳng định với đúng vị trí, xứng đáng với những gì họ đã hy sinh cho gia đình và xã hội.
Trước Cách mạng tháng Tám, hình ảnh người phụ nữ xuất hiện trong văn học thường là những người phụ nữ xinh đẹp, nết na nhưng lại phải sống trong một xã hội phong kiến thối nát, mục ruỗng. Họ bị coi thường, rẻ rúng, không được quyền quyết định cuộc đời mình. Số phận của họ vì thế mà cũng đầy bi kịch và cay đắng. Vũ Nương trong Chuyện người con gái Nam Xương của Nguyễn Dữ là một ví dụ tiêu biểu. Nàng là một người phụ nữ xinh đẹp, nết na, khi lấy chồng vẫn giữ được chữ "tiết", giữ trọn niềm thủy chung với chồng. Khi chồng đi lính, nàng ở nhà một lòng một dạ chăm sóc con trai, phụng dưỡng mẹ chồng, giữ gìn khuôn phép. Vậy mà cuối cùng, Vũ Nương lại bị chính người chồng nghi ngờ và oan ức nhảy sông tự vẫn. Một người phụ nữ thủy chung, hiếu thảo như Vũ Nương lại phải chịu một cái chết oan uổng bởi chế độ nam quyền và tư tưởng trọng nam khinh nữ.
Số phận của người phụ nữ trong xã hội cũ không chỉ dừng lại ở đó. Họ còn phải chịu đựng những hủ tục lạc hậu, hà khắc như "cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy". Nhân vật Thúy Kiều trong Truyện Kiều của Nguyễn Du là một ví dụ điển hình. Thúy Kiều là một người con gái tài sắc vẹn toàn, nhưng vì để cứu cha và em trai, nàng đã phải bán mình chuộc cha. Cuộc đời Thúy Kiều sau đó là chuỗi những bi kịch nối tiếp nhau, từ bị lừa gạt, bị hãm hại, bị đẩy vào lầu xanh cho đến cuối cùng tìm đến sông Tiền Đường để tự vẫn.
Sau Cách mạng tháng Tám, hình ảnh người phụ nữ trong văn học đã có nhiều thay đổi. Họ không còn phải chịu đựng những bất công, ngang trái của xã hội phong kiến nữa. Họ được giải phóng, thoát khỏi những ràng buộc của lễ giáo phong kiến, được tham gia vào công cuộc kháng chiến bảo vệ Tổ quốc. Hình ảnh người phụ nữ trong văn học lúc này mang vẻ đẹp khỏe khoắn, năng động, sẵn sàng đương đầu với mọi khó khăn, thử thách. Tiêu biểu cho hình ảnh người phụ nữ trong văn học giai đoạn này là nhân vật chị Trần Thị Lý trong bài thơ Gửi em cô thanh niên xung phong của Tố Hữu. Chị là một người phụ nữ kiên cường, bất khuất, dù bị tra tấn dã man nhưng vẫn không khuất phục trước kẻ thù. Hay như nhân vật Phương Định trong Những ngôi sao xa xôi của Lê Minh Khuê. Phương Định là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, dũng cảm, gan dạ, luôn sẵn sàng đối mặt với hiểm nguy để hoàn thành nhiệm vụ.
Trong xã hội hiện đại, người phụ nữ không chỉ đảm việc nhà mà còn giỏi việc nước. Họ đóng góp to lớn vào sự phát triển kinh tế, chính trị, xã hội của đất nước. Nhiều nữ doanh nhân đã trở thành những tỷ phú, nhiều nữ lãnh đạo đã trở thành những cán bộ cấp cao trong bộ máy Đảng và Nhà nước. Họ là những tấm gương sáng để thế hệ trẻ noi theo.
Như vậy, qua hai giai đoạn lịch sử, hình ảnh người phụ nữ trong văn học Việt Nam đã có nhiều thay đổi. Từ những người phụ nữ xinh đẹp, nết na nhưng phải chịu nhiều bất hạnh, ngang trái, họ đã trở thành những người phụ nữ mạnh mẽ, kiên cường, dám đấu tranh để giành lấy hạnh phúc cho mình. Điều này thể hiện sự tiến bộ của xã hội và vai trò quan trọng của người phụ nữ trong cuộc sống.