câu 1. Nhân vật chính của truyện là bà ngoại.
câu 2. Trong truyện ngắn "Gió Thổi", tác giả Võ Thị Xuân Hà đã khéo léo khắc họa hình ảnh bà ngoại bị bệnh quên thông qua những tình huống cụ thể và cảm động. Lý do chính khiến bà ngoại mắc phải căn bệnh này là sự đau khổ và nỗi buồn sâu sắc khi liên tục nhận được tin dữ về gia đình, đặc biệt là cái chết của cậu út. Cái tin này gây sốc mạnh mẽ đối với bà, dẫn đến sự suy sụp tinh thần và cuối cùng là chứng quên.
Tác giả sử dụng ngôn ngữ giàu hình ảnh và biểu cảm để miêu tả tâm trạng của bà ngoại. Bà ngoại được mô tả như một người phụ nữ già nua, với mái tóc bạc phơ và nụ cười méo mó. Những hành động của bà ngoại như "ngã đánh cạch xuống thềm nhà" hay "nhìn cải tin trên giấy baó, rồi ngã đánh cạch xuống thềm nhà, cái đầu đập cạch xuống thì đúng hơn" thể hiện sự bất lực và tuyệt vọng trước những biến cố cuộc đời.
Ngoài ra, tác giả còn sử dụng biện pháp so sánh để tăng cường hiệu quả nghệ thuật. Ví dụ, khi bà ngoại hỏi cháu về giỏ, tác giả so sánh "giọng bà ngoại tôi lúc lắc mái đầu già quả là già, cười cười" với "hàm răng sún sủn chỉ còn vài cái như mấy hạt ngô lép". Sự tương phản giữa vẻ bề ngoài tươi vui và tâm hồn u sầu của bà ngoại tạo nên một bức tranh đầy ám ảnh về nỗi đau và sự cô đơn.
Cuối cùng, tác giả nhấn mạnh vai trò của bà ngoại trong cuộc sống của các nhân vật khác. Bà ngoại không chỉ là người thân yêu mà còn là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho họ. Qua những dòng văn, ta cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến của bà ngoại dành cho con cháu, đồng thời cũng hiểu được sự hy sinh thầm lặng của bà trong suốt cuộc đời.
câu 3. Trong đoạn trích, bà ngoại nói với nhân vật "tôi" những lời thoại mang ý nghĩa sâu sắc về tình cảm gia đình và sự hy sinh. Bà ngoại sử dụng hình ảnh ẩn dụ "gió" để tượng trưng cho những người thân yêu đã khuất. Những câu hỏi "có phải gió đã về không?" không chỉ đơn thuần là thắc mắc về thời tiết mà còn là cách bà ngoại bày tỏ nỗi lòng, mong mỏi được gặp gỡ những người thân yêu đã ra đi.
Bà ngoại khẳng định rằng dù họ không còn hiện diện trước mắt, nhưng tâm hồn họ vẫn luôn hiện hữu trong trái tim bà. Bằng cách này, tác giả Võ Thị Xuân Hà đã khéo léo khắc họa tình mẫu tử thiêng liêng, sự hy sinh cao cả của người phụ nữ Việt Nam. Qua đó, tác phẩm gợi lên những suy ngẫm về giá trị tinh thần, về sự kết nối giữa người sống và người chết, đồng thời khơi dậy lòng biết ơn đối với những người đã khuất.
câu 4. Trong câu văn "Khi gió dịu dàng bay về mơn man là lúc các cậu tôi ngủ, đầu gối lên nhau, chân gác lên nhau, theo kiểu gì thì tôi không nhìn ra rõ lắm", tác giả Võ Thị Xuân Hà đã sử dụng biện pháp tu từ nhân hóa một cách tinh tế và hiệu quả.
* Gợi hình: Hình ảnh "gió" được nhân hóa bằng động từ "bay về", "mơn man", tạo nên sự sinh động, gần gũi, khiến người đọc dễ dàng tưởng tượng ra khung cảnh yên bình, thanh thản của buổi chiều tà. Gió như một người bạn hiền hòa, nhẹ nhàng vỗ về, mang đến cảm giác an toàn, ấm áp cho các cậu bé.
* Gợi cảm: Việc nhân hóa "gió" giúp tăng thêm tính biểu cảm cho câu văn. Nó gợi lên cảm xúc nhẹ nhàng, thư thái, đồng thời thể hiện tình cảm yêu thương, trìu mến của tác giả dành cho các cậu bé.
* Tăng sức biểu đạt: Biện pháp nhân hóa giúp câu văn trở nên giàu sức gợi, tạo ấn tượng mạnh mẽ với người đọc. Nó góp phần khắc họa bức tranh thiên nhiên thơ mộng, lãng mạn, đồng thời thể hiện tâm hồn nhạy cảm, tinh tế của tác giả.
Bên cạnh đó, việc kết hợp giữa nhân hóa và ẩn dụ ("các cậu tôi ngủ") càng làm tăng thêm giá trị nghệ thuật cho câu văn. Câu văn trở nên sâu sắc, giàu ý nghĩa, khơi gợi suy ngẫm về cuộc sống, về tình cảm gia đình, về sự hi sinh cao cả của những người lính.
câu 5. Chiến tranh là nỗi ám ảnh kinh hoàng đối với toàn nhân loại bởi những hậu quả khủng khiếp mà nó gây ra. Trong đó, những con người từng trải qua chiến tranh, đặc biệt là những người lính trở về từ chiến trận, thường phải đối mặt với nhiều khó khăn và tổn thương tinh thần. Họ đã chứng kiến sự tàn khốc, mất mát đồng đội, và những cảnh tượng đau lòng của cuộc chiến. Những ký ức này có thể bám chặt lấy họ suốt đời, khiến họ cảm thấy bất lực và tuyệt vọng.
Tuy nhiên, điều đáng ngưỡng mộ là dù phải đối mặt với những vết thương tâm lý sâu sắc, những người lính vẫn cố gắng vượt qua và tiếp tục sống. Họ tìm cách hòa nhập lại với xã hội, xây dựng lại cuộc sống mới. Một số người có thể tìm đến rượu bia hoặc chất kích thích để tạm thời quên đi quá khứ, nhưng cuối cùng họ vẫn phải đối diện với chính mình và chấp nhận những gì đã xảy ra.
Những người từng trải qua chiến tranh thường mang trong mình một nỗi buồn sâu thẳm, một sự tiếc nuối vô hạn cho những gì đã mất. Họ có thể cảm thấy cô đơn, lạc lõng giữa thế giới xung quanh, nơi mà mọi thứ dường như đã thay đổi so với những gì họ từng biết. Tuy nhiên, điều quan trọng là họ không bao giờ từ bỏ hy vọng và niềm tin vào tương lai.
Để giúp đỡ những người từng trải qua chiến tranh, xã hội cần tạo ra môi trường thân thiện, hỗ trợ và tôn trọng họ. Chúng ta cần lắng nghe và chia sẻ những câu chuyện của họ, giúp họ tìm lại ý nghĩa cuộc sống và tiếp tục sống một cách trọn vẹn. Chỉ khi chúng ta hiểu và đồng cảm với những gì họ đã trải qua, chúng ta mới có thể giúp họ vượt qua những khó khăn và tổn thương tinh thần.