26/05/2025

26/05/2025
26/05/2025
Đoạn trích “Hiu hiu gió bấc” của Nguyễn Ngọc Tư là một lát cắt nhỏ nhưng sâu sắc về thân phận con người, đặc biệt là người phụ nữ nghèo miền Tây Nam Bộ. Tác phẩm xoay quanh nhân vật bà Tám – một người mẹ từng vướng vào vòng lao lý, giờ được trở về nhưng không thể nhận lại con mình. Chủ đề nổi bật của đoạn trích là tình mẫu tử sâu nặng và nỗi đau của những phận người thấp bé bị gạt ra bên lề xã hội. Dù không được con nhận ra, dù phải lặng lẽ đứng từ xa nhìn con, bà Tám vẫn âm thầm dõi theo, thương con, lo cho con từng chút. Tình cảm ấy không ồn ào, không nói ra thành lời, nhưng lại khiến người đọc không khỏi xúc động. Đó là một thứ tình yêu vô điều kiện, dai dẳng và bền bỉ, vượt lên trên cả quá khứ lầm lỡ hay sự cách biệt tình cảm.
Về nghệ thuật, đoạn trích mang đậm phong cách Nguyễn Ngọc Tư: giọng văn nhẹ nhàng, sâu lắng, nhiều dư vị, giàu chất thơ và chất tình. Ngôn ngữ giản dị, đậm chất Nam Bộ, chân thực mà gợi cảm. Những hình ảnh như “bà nép mình sau lùm cây”, “gió bấc thổi hiu hiu”, “cái bóng lặng lẽ quay đi”... đều gợi ra không gian lạnh lẽo, buồn bã – hòa quyện với tâm trạng của nhân vật. Thủ pháp đối lập giữa khoảng cách địa lý gần gũi (chỉ một cái sân) và khoảng cách tâm lý (không thể gọi một tiếng “má”) càng làm nổi bật bi kịch của người mẹ. Tựa đề “Hiu hiu gió bấc” vừa là hình ảnh thực của mùa đông, vừa mang ý nghĩa ẩn dụ cho nỗi cô đơn, lạnh giá trong lòng người.
Tóm lại, “Hiu hiu gió bấc” không chỉ thể hiện tình mẹ đầy xúc động mà còn là lời nhắn gửi nhân văn sâu sắc: mỗi con người, dù từng mắc lỗi, đều xứng đáng được yêu thương và thứ tha. Nguyễn Ngọc Tư bằng chất văn riêng biệt, đã thắp lên ngọn lửa ấm giữa những cơn gió bấc lạnh lùng – đó chính là tình người, tình mẫu tử vĩnh hằng.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời