câu 1. Những hình ảnh mang tính biểu tượng trong hai dòng thơ "chưa bao giờ biển lại xanh đến vậy / chưa bao giờ mây bỗng trắng nhường kia" là biển và mây. Hai hình ảnh này được sử dụng để thể hiện sự thay đổi của thiên nhiên khi mùa thu đi qua. Biển trở nên xanh hơn, mây trắng hơn, gợi lên cảm giác thanh bình, yên tĩnh, phản ánh tâm trạng tiếc nuối, bâng khuâng của tác giả trước sự kết thúc của mùa thu.
câu 2. Những dòng thơ trực tiếp thể hiện tâm trạng của nhân vật trữ tình:
- "Mùa thu đi qua như một người con gái kín đáo, dịu dàng, rất nhanh, không ngoái lại."
- "Lưu sắc vàng trong ruộng phù sa màu tím da trời dìu dịu mắt ta lưu trong lá, trong cây màu quả chín màu cốm xanh xanh, màu hồng đỏ thắm."
- "Mùa thu đi qua, sông Hồng đục cũng thành trong, sấm mùa hè thôi ầm ĩ trên không."
- "Con cá gáy ngấn vàng lên tận vảy, mưa ngâu tạnh để mặt trăng lộng lẫy, tiếng chim gù gọi bạn yêu thương."
- "Với bầy em để lại tiếng trống trường, với người già gửi vòng rau cải ngọt, với chiến sĩ ở địa đầu Tổ quốc để lại màu núi tím thủy chung."
- "Thu đã đi rồi, còn lại chút bâng khuâng, tôi thấy lòng mình, thu từ dạo ấy."
- "Chưa bao giờ biển lại xanh đến vậy, chưa bao giờ mây bỗng trắng nhường kia."
- "Tháng Mười vàng, mùa gặt rộn đồng quê, gió nồm sớm, chiều chuyển trời gió bắc."
- "Mùa thu đi lúc nào không hay biết, không cả chờ một cuộc tiễn đưa."
câu 3. Trong hai dòng thơ "Chưa bao giờ biển lại xanh đến vậy / Chưa bao giờ mây bỗng trắng nhường kia", tác giả Ngô Văn Phú sử dụng biện pháp tu từ điệp ngữ nối tiếp với cụm từ "Chưa bao giờ" được lặp lại hai lần. Việc lặp lại này nhằm nhấn mạnh sự thay đổi bất ngờ và kỳ diệu của thiên nhiên khi mùa thu đi qua.
- Cụm từ "Chưa bao giờ" thể hiện sự ngạc nhiên, ngỡ ngàng trước vẻ đẹp mới lạ của biển và mây. Biển vốn dĩ mang màu xanh lam quen thuộc nay trở nên xanh hơn, rực rỡ hơn. Mây thường mang màu trắng nhẹ nhàng, thanh tao nay lại trắng hơn, sáng hơn, tạo nên khung cảnh hùng vĩ, tráng lệ.
- Điệp ngữ "Chưa bao giờ" góp phần tạo nên nhịp điệu dồn dập, tăng cường cảm xúc cho câu thơ. Nó khiến người đọc như được chứng kiến trực tiếp khoảnh khắc kỳ diệu ấy, cảm nhận rõ nét sự biến đổi ngoạn mục của thiên nhiên.
- Bên cạnh đó, việc lặp lại "Chưa bao giờ" còn ẩn chứa ý nghĩa sâu xa về sự thay đổi, về quy luật tuần hoàn của thời gian. Mùa thu đi qua, vạn vật đều khoác lên mình diện mạo mới, tươi đẹp hơn, rạng rỡ hơn. Điều này gợi nhắc chúng ta hãy luôn trân trọng những điều tốt đẹp đang hiện hữu, bởi mọi thứ đều có thể thay đổi theo thời gian.
câu 4. Mùa Thu Đi Qua của Ngô Văn Phú là một tác phẩm thơ đầy cảm xúc và sâu lắng về vẻ đẹp của thiên nhiên mùa thu. Bức tranh cảnh vật được khắc họa trong văn bản mang đậm nét trữ tình, lãng mạn, thể hiện sự nhạy bén và tài năng quan sát của tác giả.
Ngay từ những dòng đầu tiên, tác giả đã sử dụng hình ảnh "người con gái" để miêu tả mùa thu, gợi lên sự nhẹ nhàng, thanh tao và duyên dáng. Mùa thu được so sánh với một cô gái kín đáo, dịu dàng, rất nhanh chóng lướt qua mà không ngoảnh lại. Điều này cho thấy sự ngắn ngủi, thoáng qua của thời gian, khiến cho tâm trạng con người trở nên tiếc nuối, lưu luyến.
Tiếp theo, tác giả tiếp tục sử dụng những hình ảnh cụ thể để tái hiện khung cảnh mùa thu. Màu vàng của lúa chín, màu tím của bầu trời, màu xanh của cốm, màu hồng của trái cây... tất cả đều được miêu tả một cách sinh động, tạo nên một bức tranh phong phú về màu sắc. Những chi tiết nhỏ nhặt như "sông Hồng đục cũng thành trong", "con cá gáy ngấn vàng lên tận vảy", "mưa Ngâu tạnh để mặt trăng lộng lẫy"... càng làm tăng thêm vẻ đẹp huyền ảo, lung linh của mùa thu.
Bên cạnh đó, tác giả còn khéo léo lồng ghép những âm thanh đặc trưng của mùa thu vào trong bài thơ. Tiếng chim gù gọi bạn, tiếng trống trường vang vọng, tiếng gió thổi xào xạc... Tất cả tạo nên một bản nhạc du dương, êm ái, khiến cho người đọc cảm nhận được sự yên bình, thư thái của mùa thu.
Tuy nhiên, điều đặc biệt nhất trong bức tranh cảnh vật của Ngô Văn Phú chính là sự kết hợp hài hòa giữa thiên nhiên và con người. Tác giả đã sử dụng ngôn ngữ giàu tính biểu cảm, thể hiện rõ ràng tâm trạng của con người trước vẻ đẹp của mùa thu. Đó là nỗi buồn man mác khi mùa thu đi qua, là niềm vui sướng khi được ngắm nhìn vẻ đẹp của thiên nhiên, là sự tiếc nuối khi phải chia tay với những gì đã qua.
Nhìn chung, bức tranh cảnh vật trong Mùa Thu Đi Qua của Ngô Văn Phú là một tác phẩm nghệ thuật độc đáo, thể hiện tài năng quan sát tinh tế và khả năng sử dụng ngôn ngữ điêu luyện của tác giả. Bài thơ đã mang đến cho người đọc những cảm xúc sâu lắng, giúp họ hiểu hơn về vẻ đẹp của mùa thu và tình yêu thiên nhiên tha thiết của tác giả.